Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Kiều Nhã Nguyễn mở cửa, Tiểu Bất Điểm liền ôm rau đi vào. Lúc này Phong Phong đã xử lý xong cái tủ lạnh, đang dọn dẹp nhà bếp.

Tiểu Bất Điểm đi vào bếp, đưa rau cho Phong Phong: “Con không ngăn nổi mẹ.”

Phong Phong giật giật khóe miệng, nhìn người phụ nữ để túi lên bàn rồi đang uống nước ừng ực. Anh bỏ rau xuống, đi tới mở mấy cái túi ra xem thử, “Sủi cảo đông lạnh, bánh trôi, em mua nhiều như thế để làm gì hả?”

“Ăn cho tiện.” Kiều Nhã Nguyễn tỏ vẻ đương nhiên nói.

Phong Phong: “...”

Phong Phong cố nén giận, cúi đầu nhìn con gái. Tiểu Bất Điểm tỏ vẻ bất đắc dĩ, bé căn bản là không ngăn nổi thật.

Phong Phong hít sâu một hơi, quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Thức ăn đâu?”

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ nghĩ sau đó lục xuống tận cùng túi, “Trong này.”

Phong Phong mở ra, có điều vừa liếc một cái, suýt thì ụp luôn cả cái túi lên đầu Kiều Nhã Nguyễn, “Em mua nhiều thịt như thế làm gì? Không mua rau à?”

Kiều Nhã Nguyễn hất hất cằm chỉ con gái, ra hiệu không phải con gái vừa mới cầm một bó rau về đấy sao?

Phong Phong nhất thời cảm thấy, anh chẳng có lỗi gì với nhà vợ nữa hết, ít nhất anh còn giúp nhà ba mẹ vợ bớt đi một cái cục nợ lớn đây này.

Tiểu Bất Điểm chớp mắt nhìn ba, cái này là bé liều chết để giành đấy, nếu không rau cũng chẳng có mà ăn đâu.

Có vẻ như Kiều Nhã Nguyễn đại khái ý thức được việc mình đã làm sai chuyện gì, chỉ có diều vẫn không biết hối cải, “Trong quân đội cũng có dạy mấy cái này đâu, bọn em đều ăn ở canteen hết.”

Phong Phong đẩy luôn Kiều Nhã Nguyễn ra, “Được, được, được, em mau biến khỏi tầm mắt của anh đi, đừng để ông đây lát lại chặt em ra hầm canh.”

Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn vào phòng làm việc, không khỏi thở dài, anh lấy phải cô vợ đen đủi gì thế này.

Tiểu Bất Điểm cũng nhìn ba với ánh mắt đồng tình.

Phong Phong rửa hoa quả giúp bé, bảo bé vào phòng khách xem hoạt hình, sau đó anh xách mấy cái túi vào bếp, sủi cảo và bánh trôi đều nhét trong ngăn đá của tủ lạnh, nhưng khi nhìn đống thịt kia, nào là thịt bò, thịt gà, thịt vịt, tôm nõn, móng giò, gân bò này nọ, Phong Phong chỉ cảm thấy, vợ anh sống lớn được tới chừng này đúng là không dễ dàng gì.

Kiều Nhã Nguyễn vào phòng xong liền mở máy tính ra đăng nhập QQ, tìm Thủy An Lạc.

Lúc này Thủy An Lạc đang làm người giám sát thi công trong bếp, từ sau khi chân Sở tổng nhà cô khỏi, về cơ bản đều là Sở tổng nấu nướng, còn cô giám sát.

[Lão Phật Gia: Đờ mờ, không ngờ gã khốn Phong Phong dám chê bai tao!]

[Tiểu Lạc Tử: Ôi chộ ôi, anh ta ăn phải gan hùm mật gấu rồi hả?]

[Lão Phật Gia: Hừ, xem như tao hiểu rồi, phụ nữ một khi được gả đi thì đừng hòng được làm công chúa nữa.]

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn người đàn ông đang nấu cơm cho mình, chớp mắt rồi lại cảm thấy, giờ cô đang là Hoàng hậu, còn hạnh phúc hơn cả trước kia nữa kìa.

“Nhìn gì thế?” Sở Ninh Dực không buồn quay lại cũng đã biết cô đang làm gì rồi.

Thủy An Lạc vừa gõ chữ vừa nói: “Lão Phật Gia nói, một khi phụ nữ đi lấy chồng thì không phải là công chúa nữa.”

“Hơ, Phong Tứ coi cô ấy như Lão Phật Gia luôn rồi, cô ấy còn muốn thế nào nữa?” Sở Ninh Dực phì cười một tiếng, trước giờ làm gì có chuyên Phong Phong chịu xuống bếp, còn dọn tủ lạnh này nọ nữa chứ.

[Tiểu Lạc Tử: Mày nói gì chọc giận nô tài nhà mày rồi. Anh Sở nhà tao mới nói, Phong Tứ nhà ảnh bứng mày lên làm Lão Phật Gia luôn rồi kìa.]

[Lão Phật Gia: Tao nhổ vào, vừa rồi còn đòi chặt tao ra hầm canh đấy.]

[Lão Phật Gia: Tao mua mấy chục cân sủi cảo với bánh trôi về thì sao chứ? Ông đây thích ăn thịt, mua toàn là thịt về thì làm sao hả?]

Thủy An Lạc nhìn cô trả lời xong liền hóa đá ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui