Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô định nói cái gì đó nữa nhưng Sở Ninh Dực liền quay đầu liếc nhìn cô một cái.

“Em câm miệng đi, kể từ bây giờ đến trước mười giờ sáng mai thì ngoan ngoãn ở yên trong nhà cho anh! Em dám bước ra khỏi nhà một bước thì anh sẽ cho em biết tay!” Sở Ninh Dực lườm cô cảnh cáo, lần trước là vì giữ chân Cố Minh Hạo nên mới khiến cô bị thương, chắc chắn anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai.

Thủy An Lạc: “...”

Cô còn chưa kịp nói gì cơ mà, Sở tổng đang kích động cái gì vậy chứ?

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ôm lấy bả vai của Thủy An Lạc: “Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ lo lắng của Sở tổng nhà mày kìa, sợ người khác không biết anh ấy yêu mày đến thế nào chắc.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, quẳng cho cô bạn thân của một ánh mắt tự đi mà hiểu, sau đó nhìn Sở Ninh Dực và An Phong Dương rời đi.

“Này, mày nói xem, lần nào cũng là hai người họ hành động chung với nhau, sao tao cứ có cảm giác việc hai người họ come - out là thật thế nhỉ?” Thủy An Lạc nhìn hai bóng lưng dần biến mất liền u oán nói.

Kiều Nhã Nguyễn gãi gãi cằm của mình, nghĩ ngợi một chút mới trả lời: “Tao đến đoàn làm phim đây, mày bế Tiểu Bất Điểm về đi.”

Thủy An Lạc gật đầu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cố Minh Hạo có một nhược điểm trí mạng, đó là tự phụ.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó xoay người rời đi.

***

Rạng sáng, trong căn nhà trở lại với sự yên tĩnh, thím Vu vẫn còn ở nhà bên cạnh, thời gian bây giờ đã quá muộn nên cô cũng không tiện qua đó vậy nên Thủy An Lạc liền ôm Tiểu Bất Điểm về nhà mình, đặt bé con ngủ cạnh Bánh Bao Rau.

Thủy An Lạc ngồi bên giường nhìn hai đứa nhỏ. Cô đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt phúng phính của Tiểu Bất Điểm: “Tương lai của thằng bé này thế nào, mẹ nuôi nhờ cả vào con đấy.”

Dường như Tiểu Bất Điểm đang mơ được ăn cái gì đó nên miệng nhỏ cứ chóp chép. Bé vặn vẹo kiểu gì cuối cùng rúc thẳng vào cậu nhóc bên cạnh.

Bánh Bao Rau bị đụng vào thì khẽ nhăn hai hàng chân mày nhỏ xíu lại, cái tay nho nhỏ nâng lên rồi dứt khoát nhét Tiểu Bất Điểm vào trong lòng mình.

Thủy An Lạc nghĩ chắc cô chính là bà mẹ sống thoáng nhất thế giới này mất rồi, thoáng đến mức vội vàng muốn tìm bạn gái cho cậu con trai còn chưa đến ba tuổi của mình, thậm chí hai đứa có kết hôn luôn cô cũng không phản đối.

Thế nhưng mà luật pháp phản đối.

Thủy An Lạc ngồi một lát liền đứng dậy, đi xuống lầu. Bánh Bao Đậu ngủ trong phòng của cô, lúc này có lẽ bé con đã khá hơn lúc trên máy bay rất nhiều, hàng chân mày luôn nhíu chặt đã giãn ra.

Thủy An Lạc với lấy đồng hồ trên bàn, đã gần bốn giờ rồi, chỉ còn sáu tiếng nữa là đến mười giờ.

Thủy An Lạc đi tới bên cạnh cửa sổ, bên ngoài trời bắt đầu có những bông hoa tuyết bay bay, chúng rơi vào bệ cửa sổ một lúc lâu mới biến mất.

“Triệu Dương Dương.” Thủy An Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm cái tên này.

Đó là một cô gái có một cách tồn tại đặc biệt, cho dù đã chết nhưng vẫn có thể hủy diệt một trụ sở lớn kia.

Lần đầu tiên Thủy An Lạc trông thấy Triệu Dương Dương là ở trung tâm trang sức. Cô phóng khoáng tự nhiên giống như một cô gái nhà hàng xóm, ấy thế nhưng một cô gái như vậy lại có thể làm ra chuyện mà không một ai có thể ngờ tới.

Cô cười rất dịu dàng, cho dù tận trong đáy mắt cũng có sự dịu dàng ấy.

Thủy An Lạc nghĩ nếu như định mệnh không bày ra một trò đùa với Triệu Dương Dương như thế thì nhất định cô gái ấy sẽ trở thành một người phụ nữ không tầm thường.

Đáng tiếc, ông trời ban trí óc cho một người cũng đồng thời ban cho họ cuộc sống không công bằng.

Cũng như Sở Ninh Dực, An Phong Dương, số mệnh đã định sẵn kiếp này bọn họ không thể sống một cách bình yên.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, Sở Ninh Dực luôn nói điểm thông minh của cô chính là cô đã lừa được ông trời, để ông trời ban cho cô một thế giới bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui