Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Trực thăng từ từ hạ xuống, sau đó lại bay lên, cứ như vậy khoảng một phút đồng hồ.

Phong Phong đứng trong tuyết, nhìn chiếc trực thăng ngày một xa.

Anh siết chặt hai tay, như thể hoàn toàn không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Kiều Nhã Nguyễn đi tới bên cạnh, nắm lấy bàn tay đã lạnh cứng của anh. Tuy không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có dự cảm, chuyện xảy ra nằm ngoài nhận thức thông thường của cô.

Phong Phong cúi đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang đứng bên cạnh mình, cũng nắm lấy tay cô.

“Kết thúc rồi, đều kết thúc cả rồi.” Phong Phong bỗng lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn ngây ra nhìn Phong Phong.

Phong Phong nhìn cô, không nhịn được lại ôm chầm cô vào lòng, “Đi thôi.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa đưa được Hạ Lăng đi.” Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang nghĩ xem phải ăn nói lại với Sở Ninh Dực thế nào.

“Như thế này tốt hơn, đi thôi.” Nói rồi, Phong Phong liền ôm cô lên xe, “Cuộc chiến của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”

Nếu như anh đã bắt được thóp của người cải tạo gen, vậy giờ họ chỉ cần nghiên cứu ra cách làm sao để dẫn được ký ức vào người cải tạo gen, khi người cải tạo gen có được ký ức của nguyên chủ, như vậy là có thể lấy được mạng của chúng rồi.

Chỉ có điều cuộc nghiên cứu này có độ khó cao, anh cũng muốn đạt được nó.

***

Trong khách sạn suối nước nóng trên núi.

Thủy An Lạc sống dở chết dở bò vào suối nước nóng, nhìn bầu trời đã tối kịt bên ngoài.

Người đàn ông phía sau vẫn tiếp tục, ác đến mức khiến Thủy An Lạc muốn phế luôn quả chân thứ ba của anh đi.

“Em rất nghi ngờ, đây là cái cớ tục tĩu của anh.” Thủy An Lạc khàn giọng nói, may mà nước dưới suối nước nóng có thể làm giảm bớt cơn đau mỏi của cô.

Sở Ninh Dực lại “trồng” thêm vài quả dâu nữa trên bả vai đã chi chít dâu đỏ của cô, “Đây là sự trừng phạt dành cho em.”

“Em nhổ vào.” Thủy An Lạc quay lại nhìn anh, “Em nói này, đáng ra giờ anh phải bắt đầu rồi chứ, dù gì anh cũng đã chiếm được quyền chủ động, ít nhất thì ở thành phố A, đám người đó cũng không dám manh động nữa rồi mà.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, sau cơn cuồng hoan, rõ ràng trông Sở tổng đã có vẻ thỏa mãn, liền quay người dựa vào vách bể, ôm lấy người con gái vẫn đang ở trên người mình.”

“Nói thử xem em nghĩ thế nào?”

Thủy An Lạc lườm anh, “Xem đi xem đi, em biết ngay là anh chỉ lấy cớ thôi mà, không cho em xen vào nhưng lần nào cũng hỏi suy nghĩ của em là sao.”

“Anh chỉ bảo em động...”

“Vờ vịt, anh cứ tiếp tục vờ vịt nữa đi, dù sao thì Sở tổng anh cũng tự có cột thu lôi mà, có làm màu cũng không sợ sét đánh. Em chưa trải qua những chuyện đó bao giờ, anh bảo em động não cũng vô ích thôi.” Thủy An Lạc hầm hừ, giờ IQ của cô đang online đấy, bớt gạt cô đi.

Sở Ninh Dực: “...”

Quả nhiên, IQ của cô nhóc này mà online một cái là không dễ đối phó chút nào.

Sở Ninh Dực khẽ cúi đầu, tì trán lên trán cô, khẽ thủ thỉ vào tai cô câu gì đó.

Mắt Thủy An Lạc liền mở lớn. Cô nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, anh ấy vừa nói gì cơ?

Không phải cột thu lôi giờ đang ở chỗ em sao? Giờ rất dễ bị sét đánh đấy.

Ở chỗ cô?

Cột thu lôi ở chỗ cô!

Ở! Chỗ! Cô!

Cảm giác ở nơi nào đó lại càng mạnh mẽ hơn khiến Thủy An Lạc nhất thời cảm thấy như bị năm tia chớp đánh thẳng vào đầu vậy.

“Anh Sở, mặt là thứ tốt, chúng ta cần phải có.” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nói.

Anh Sở có thể “lái xe” bất cứ lúc nào và ở đâu, Thủy An Lạc có muốn phòng bị anh cũng không có tác dụng gì cả.

Thế nên khi Thủy An Lạc lại được trở về với đất mẹ cũng đã là nửa đêm rồi.

Thủy An Lạc mở mắt nhìn căn phòng quen thuộc, thế là họ về rồi đấy hả.

Nếu còn chưa về, chắc cô sẽ bị Sở Ninh Dực phế luôn ở đó mất.

Phòng rất sáng vì vẫn đang mở đèn.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đâu, há miệng ăn cháo bát bảo Sở Ninh Dực bón cho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui