Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Xin lỗi?

Giờ giả mù sa mưa tới xin lỗi, chị đây kiêu không thèm nhận nhé.

Thủy An Lạc tắt mail đi rồi lại chơi game tiếp.

Không lâu sau lại có một tin nhắn nữa được gửi đến, Thủy An Lạc nhíu mày liếc qua, vẫn là mail của Janis.

[An, chuyện trước đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tại sao không thể cho tôi một cơ hội để giải thích chứ?]

[An, nếu như cô đã xem thư rồi, tại sao không chịu trả lời tôi?]

[An, cô biết là tôi sẽ không hại cô mà, dù sao thì giữa hai chúng ta vẫn còn có quan hệ qua lại.]

Thủy An Lạc nhìn tin nhắn cuối cùng bỗng nổi giận, gõ cạch cạch cạch lên bàn phím.

[Thủy An Lạc trả lời Janis: Giữa hai chúng ta có quan hệ gì? Janis, anh đừng có nhận xằng. Chuyện lúc trước có phải hiểu lầm hay không anh rõ hơn tôi nhiều.]

Gửi xong, Thủy An Lạc tức giận tắt mail, chơi game tiếp.

“Tích tích”

Lại có mail tới, Thủy An Lạc mở ra nhìn tin nhắn trong đó.

[Janis trả lời Thủy An Lạc: An, chẳng lẽ cô chưa từng gạt tôi sao?]

Thủy An Lạc hít thở sâu, nhìn câu nói trên màn hình.

Nghĩ một hồi, cô bắt đầu trả lời lại.

[Thủy An Lạc trả lời Janis: Đúng là nực cười thật, tôi gạt anh cái gì? Tôi từng nói bí mật gì với anh sao hả?]

Thủy An Lạc tức tối, chụp luôn lại màn hình, cạch cạch cạch quăng cho Sở Ninh Dực.

Quả nhiên, một lát sau, cửa phòng làm việc mở ra.

Sở Ninh Dực sải bước đi tới bên bàn, cúi nhìn Thủy An Lạc đang tức tối thở phì phò, “Bảo em viết bản kiềm điểm, em lại làm cái gì đấy?”

Thủy An Lạc ném luôn chuột đi, hung hăng nói, “Ai cũng đều là Ảnh đế hết, sao không đi quay phim điện ảnh luôn đi, Oscar nợ các người một pho tượng vàng nhỏ đấy, thật muốn quăng cho hắn một câu, mình làm gì thì tự biết, đừng có tỏ vẻ là người tốt.”

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu cô để an ủi tâm trạng kích động của vợ mình.

“Tích tích”

Lại có tin nhắn tới, Sở Ninh Dực mở ra đọc luôn.

[Janis trả lời Thủy An Lạc: An, tôi biết cô đang giận, nhưng chuyện cô gạt tôi cũng là thật, giữa hai chúng ta có quan hệ gì, tôi nghĩ chắc bác gái sẽ nói cho cô biết.]

Sở Ninh Dực nhìn thấy câu này, hai mắt nheo lại, thế này là đang muốn đào góc tường nhà anh đấy hả?

Thủy An Lạc thở hắt ra, thổi tung tóc mái của mình lên, “Mẹ nó, ông đây với hắn có quan hệ gì cứ?”

Sở Ninh Dực vỗ vỗ vai cô, sau đó tắt mail, không trả lời lại nữa.

Vợ anh lúc này chửi bậy vẫn đáng yêu ghê.

“Viết bản kiểm điểm cho tử tế đi, lần này thêm một tội nữa, có trúc mã thì thôi đi, giờ lại mọc đâu ra một vị hôn phu nữa là sao hả?” Sở Ninh Dực đanh mặt nói.

Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt vô tội.

“Anh nói cũng kỳ, làm sao em biết được?” Thủy An Lạc đốp lại, đứng dậy nhìn Sở Ninh Dực, bình tĩnh tặng lại anh ba chữ: “Em không viết!”

Sở Ninh Dực nhướng mày, chặn cô lại ôm chặt lấy, “Thế là em muốn bù đắp bằng thân thể hả?”

Trên đầu Thủy An Lạc có đàn quạ đen bay qua kêu “quạ quạ”. Cô nhìn Sở Ninh Dực.

“Sở tổng à, anh không sợ thận hỏng hả?” Thủy An Lạc vừa dứt lời đã bị ai kia nhéo một cái vào eo, khiến cô phải kêu “ai ui” một tiếng.

“Hỏng hay không không phải em thử là biết ngay sao?” Nói rồi, Sở Ninh Dực bế thốc cô lên đẩy máy tính trên bàn ra.

Thủy An Lạc: “...”

Má, Sở tổng à, anh đừng cứ động tí lại “lái xe” vậy chứ, như thế không tốt đâu, thật sự không tốt đâu!

“Chờ chút!” Vào lúc Sở tổng chuẩn bị “lái xe”, Thủy An Lạc bỗng thốt lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui