Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Lúc này chắc kẻ đứng sau đang chờ anh ra tay với bọn họ, sau đó mới thay đổi người thi hành nhiệm vụ.”

“Nhưng anh cũng sắp đánh đòn phủ đầu rồi mà.” Thủy An Lạc thở dài, đứng dậy vỗ vỗ vai anh, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ xử lý xong chuyện này cho anh.”

Thế nên mục đích quan trọng trước mắt là đi chia rẽ hai người kia.

Lúc Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực ra ngoài thì họ cũng đã đến rồi.

Thủy An Lạc xin lỗi liên tục, được Sở Ninh Dực kéo ghế cho mới ngồi xuống.

“Sở tổng chăm sóc An tỉ mỉ thật đấy.” Janis chú ý tới từng tiểu tiết của Sở Ninh Dực, không nhịn được lên tiếng.

Thấy Thủy An Lạc ngồi xuống rồi, Sở Ninh Dực mới nhàn nhạt nói, “Sau này anh Smith có người yêu rồi cũng sẽ làm vậy thôi.”

Giọng Sở Ninh Dực tỉnh bơ, đủ để thắng được Janis.

Janis mặt không biết sắc, cũng gật đầu tiếp thu.

“Tôi chọn món rồi, mọi người thử xem có hợp khẩu vị không nhé.” Thủy An Lạc dò hỏi.

Cố Minh Hạo và Janis tất nhiên là thấy không có vấn đề gì.

Thủy An Lạc cười nói thế thì yên tâm được rồi, mời mọi người ăn cơm.

Trong suốt bữa ăn, Thủy An Lạc vẫn cố làm nóng bầu không khí, nhưng hầu hết là nói về bộ phim mới của Cố Minh Hạo. Cô cứ nói mình thích câu chuyện đó mãi, nếu không có Sở Ninh Dực, chắc cô cũng có một mối tình thanh mai trúc mã rồi.

Kết quả vừa dứt lời, đã bị Sở Ninh Dực không chút dấu vết trừng mắt cho một cái.

Thủy An Lạc quay lại vỗ vỗ cánh tay anh tỏ vẻ an ủi, “Em nói nếu, nếu thôi.”

Sở Ninh Dực nhếch miệng, nhìn Cố Minh Hạo, “Anh Cố cảm thấy liệu có cái “nếu” này không?”

“Chuyện tưởng tượng ai có thể nghĩ ra được, biết đâu được đây?” Cố Minh Hạo nói, đồng thời cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Sở Ninh Dực.

Trên bàn ăn bỗng bùng lên trận chiến không khói lửa.

Không hiểu sao lần nào Cố Minh Hạo cũng gây sự với Sở Ninh Dực.

Có điều, đây cũng là điều mà Thủy An Lạc muốn.

“Ai ya, tôi nói chơi thôi mà, sao mọi người lại coi là thật thế.” Thủy An Lạc vội xua tay, lại quay ra giải thích với Janis, “Đừng để ý nhé, giữa hai người họ có chút hiểu lầm.”

Janis mỉm cười, vẫn từ tốn ăn cơm, “Cũng không thấy có hiểu lầm gì, thanh mai trúc mã vốn là tốt, nhưng nếu như hủy hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta thì lại thành ra không tốt rồi.”

Sắc mặt của Cố Minh Hạo bỗng càng khó coi hơn.

Còn Janis thì như cố tình muốn chọc tức Cố Minh Hạo, lại thêm một câu nữa, “Anh Cố nghĩ sao?”

Thủy An Lạc thầm lau mồ hôi trộm, tên nào cũng là cao thủ hết.

“Tất nhiên rồi.” Cố Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

Thủy An Lạc thầm quan sát, được Sở Ninh Dực săn sóc tỉ mỉ, chỉ cần chỗ nào có Sở Ninh Dực, bất kể bầu không khí trên mâm cơm có thế nào, cô cũng không bao giờ bị đói cả.

Khoảng thời gian sau đó, Thủy An Lạc và Cố Minh Hạo chốc chốc lại nói chuyện với nhau, Cố Minh Hạo còn lên tiếng xin lỗi chuyện đợt trước nữa.

Thủy An Lạc xua xua tay mình, ý bảo hắn đừng để trong lòng.

Bữa tối kết thúc, họ lại ra ban công ngắm cảnh, Sở Ninh Dực vẫn yên tĩnh, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Thủy An Lạc.

Như thể chỉ vì Thủy An Lạc mời họ tới nên anh mới không thể không đi cùng thôi chứ anh không hề muốn mời họ ăn cơm hay dạo chơi gì hết!

Điều này Janis có thể nhìn ra từ sắc mặt của Sở Ninh Dực.

Hoặc có lẽ, Sở Ninh Dực làm vậy chỉ là vì muốn khoe đôi chân đã khỏi này của anh.

Thủy An Lạc bò ra lan can nhìn bầu trời đêm đã bị những bông tuyết nhuộm trắng. Cô chống một tay xuống cằm, “Chỗ này đẹp thật đấy, trong thành phố đúng là không thấy được đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui