Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Kiều Nhã Nguyễn cúi người chui ra ngoài, chừa lại không gian cho Phong Phong lùi lại phía sau.

Phong Phong xuống tới nơi, nhìn hai bên cống thoát nước, cuối cùng liền quyết định: “Tiếp tục đi về phía trước”

“Hả?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn về phía anh, suy nghĩ một lúc liền gật đầu, giờ cũng chỉ có thể như vậy được thôi.

Phong Phong khom lưng đi đằng trước, có điều càng đi vào sâu mùi cống thoát nước càng nồng. Phong Phong kéo Kiều Nhã Nguyễn đi bên gần tường, chóp mũi truyền đến mùi hôi, có điều trong mùi hôi này còn có lẫn một mùi khác.

Bước chân Phong Phong dừng lại một chút, ngửi cái mùi đang phảng phất trong không khí kia.

Kiều Nhã Nguyễn vẫn bịt mũi mình, thấy anh dừng lại không nhịn được mở miệng hỏi: “Sao thế?” Bởi vì bịt mũi nên giọng nói của cô cũng không được rõ ràng lắm.

Phong Phong ngửi một hồi, rõ ràng hưng phấn hơn vài phần: “Cái này gọi là có được chẳng tốn công, trong cống thoát nước này rõ ràng có mùi nước khử trùng và thuốc trợ tim.”

“Thuốc trợ tim?” Mùi đó như thế nào?

Kiều Nhã Nguyễn nhìn người nào đó đang hưng phấn, trong cái cảnh toàn mùi hôi thối như thế này mà anh vẫn có thể ngửi ra được?

Phong Phong nắm chặt lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào phía trước, “Nơi này hẳn là thông với cống thoát nước bên dưới phòng nghiên cứu người cải tạo gen.”

Không tìm được Sở Ninh Dực, nhưng tìm được nơi này, đối với bọn họ mà nói cũng là thu hoạch lớn, thậm chí lớn hơn so với việc tìm thấy Sở Ninh Dực.

Hai người tiếp tục cúi người từ từ đi tới. Bên tai Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy âm thanh rất nhỏ vọng tới, “Hình như có tín hiệu rồi.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói.

Phong Phong cũng nghe được, nói cách khác Mân Hinh đã tìm được địa điểm bố trí tín hiệu rồi.

Cô ấy là thiên tài trong phương diện này, họ cũng chưa bao giờ nghi ngờ chuyện này cả.

Cùng lúc đó, trong một cái động ở giữa lưng chừng núi, Mân Hinh còn đang điều chỉnh thử cường độ tín hiệu. A Sơ đứng ở cửa động quan sát động tĩnh xung quanh.

“Lạc Lạc, Nhã Nhã, có nghe thấy gì không?” Mân Hinh thấp giọng hỏi.

“Nghe thấy.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời trước.

“Nghe thấy.” Thủy An Lạc trả lời chậm hơn một chút, hình như cô đang chạy.

“Lạc Lạc, em làm sao thế?” Mân Hinh lo lắng thốt lên, khiến A Sơ cũng phải nhìn lại.

Bên phía Thủy An Lạc có tiếng hít thở dồn dập, còn có cả tiếng chửi rủa của cô, “Em và anh em bị phát hiện rồi. Chị đang ở đâu, bọn em sẽ chạy theo hướng ngược lại.”

Mân Hinh nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy liền ngẩng đầu nhìn A Sơ, có chút lo lắng, những người đó nhạy cảm hơn họ tưởng, nhanh như vậy đã phát hiện ra rồi.

A Sơ cũng nhíu mày, tốc độ này nằm ngoài dự liệu của họ.

“Bọn em tìm được phòng nghiên cứu người cải tạo gen rồi, bây giờ đang ở phía dưới phòng nghiên cứu.” Vào lúc Mân Hinh đang lo lắng, Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.

Thủy An Lạc và Lạc Hiên lúc này đang trốn bên trong phế tích của tòa lâu đài, nghe thấy Kiều Nhã Nguyễn nói vậy cô liền nhìn về phía Lạc Hiên, “Chó ngáp phải ruồi?”

Lạc Hiên dựa vào tường nhìn đám người còn đang tìm kiếm bên ngoài, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Xem ra nhiều người cũng không tệ, chí ít phân công nhau hành động vẫn có hiệu quả.”

Trên chiếc giường đá trong động, Mân Hinh đặt chiếc máy vi tính mini lên phía trên, ngón tay lướt nhanh trên đó. Trên người Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đều có máy theo dõi của cô, cô có thể dựa vào vật kia để thăm dò hoàn cảnh chung quanh.

“Phong Phong, Nhã Nhã, hai người bỏ máy theo dõi lại đó rồi nhanh chóng rút lui đi, trong đó có bố trí thiết bị dò xét nguồn nhiệt, hai người sẽ nhanh chóng bị phát hiện.”

Mân Hinh vừa dứt lời, trong tai nghe đã vọng đến một trận tiếng tít tít. Mân Hinh liền xổ một câu chửi tục duy nhất từ lúc chào đời đến giờ, “Đệch, tín hiệu bị ngắt rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui