Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lúc này Lạc Hiên đang tựa ở trên vách đá, Sở Ninh Dực tới, đương nhiên anh cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Dù sao phải vác theo cô em con mẹ kế Thủy An Lạc này, lại còn không được để sứt mẻ gì, rất phiền toái, giờ ném được cục nợ này cho chủ của con bé là anh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

“Ông đã giết Delia.” Sở Ninh Dực nói.

“Delia?” Lão dường như đã quên mất cái tên này.

“Vị Công chúa trên đảo này.” Sở Ninh Dực nhắc nhở ông ta.

Cuối cùng lão cũng có một chút ấn tượng, “Người phụ nữ đó à, là cô ta tự mình muốn chết. Cô ta làm đảo chủ của cô ta, tôi làm chuyện của tôi, cô ta không nên không biết điều mà đi xây cái đài phun nước đó vì con trai cô ta mới phải.”

Đài phun nước?

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, chính là cái đài phun nước đã đè lên con rồng của cô sao?

Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay cô, nhưng vẫn nhìn về phía gã người rừng kia.

“Kế hoạch người cải tạo gen ông biết không?”

“Cái gì mà người cải tạo gen? Kế hoạch đó ai dám làm? Thành phẩm cao, hiệu quả thấp, thời gian dài.” Gã người rừng cười nhạt, vẫn đang quan sát Sở Ninh Dực.

Trí nhớ của ông ta vẫn dừng lại vào thời điểm ba mươi năm trước, khi kế hoạch cải tạo gen còn chưa phát triển.

Sở Ninh Dực đại khái đã hiểu ra, “Chỉ bởi vì bà ấy muốn xây đài phun cho con trai mình, ông liền giết bà ấy?”

Lão không đáp lại nữa, hoặc có lẽ, phần tiếp theo lão không thể kể cho ai khác biết được.

“Bởi vì nơi bà ấy chọn xây đài phun nước là lối vào cung điện dưới lòng đất của ông, cho nên ông mới giết bà ấy.” Lão không mở miệng, nhưng Sở Ninh Dực đã nói giúp lão, “Nếu như tôi đoán không sai, ông cũng không phải người trên đảo này, các người là hải tặc.”

Thủy An Lạc mở to mắt nhìn Sở Ninh Dực, cái miệng nhỏ cũng há hốc ra.

Đây là nội dung vở kịch nào vậy?

Cặp mắt vốn đang khép hờ của gã người rừng kia bỗng nhiên mở ra, trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực.

Cho nên, Sở Ninh Dực đã đoán đúng.

Nghiêm chỉnh mà nói, quả thực hải tặc không tính là người trên đảo. Bọn họ bình thường chiếm giữ phạm vi khu vực biển nhất định, điểm dừng chân cơ bản đều là những hòn đảo nhỏ giữa biển.

“Rốt cuộc mày là ai?” Gã người rừng tức giận mở miệng hỏi.

“Nói cho ông, ông cũng không biết, bởi vì Công chúa Delia phát hiện ra bí mật của các người, cho nên ông giết cô ấy. Thế nhưng ông không ngờ được rằng, người anh em của ông có tình cảm sâu đậm với vị Công chúa Delia này, thậm chí còn không tiếc việc phản bội ông, giết ông.” Sở Ninh Dực nói trắng ra.

“Kẻ phản bội, tên phản đồ đó căn bản không phải anh em của tao. Nó chỉ là một thằng hầu mà tao nhặt được thôi.” Dã nhân càng thêm kích động.

Lời của lão càng chứng minh được suy đoán của Sở Ninh Dực. Trước kia chú Hạng ở đây có địa vị cũng không cao, cho nên ông ta không biết chuyện bên trong phòng tối có đường hầm bí mật.

Ánh mắt Sở Ninh Dực quan sát xung quanh tên người rừng kia, cuối cùng nhìn thấy một cặp xương đùi đằng sau lưng lão.

“Thi thể trong phòng tối, là của lính canh.” Sở Ninh Dực mở miệng lần nữa.

Hơi thở của lão trở nên nặng nề hơn.

Sở Ninh Dực nhìn lão, khóe miệng hơi nhướng lên, “Không khéo chính là, đường hầm bí mật của ông năm đó đã cứu tôi một mạng, hiển nhiên là ông ta cũng không biết nơi đó có một lối đi bí mật.”

“Hừ, một kẻ hầu như nó làm sao biết được?” Dã nhân khinh thường cười khẩy thành tiếng.

“Nhưng ông đã thua dưới tay một tên hầu.” Sở Ninh Dực nhắc nhở nói.

Gã người rừng tức giận nhìn anh, nhưng một lát sau lại bật cười, “Xem ra nó đã đắc tội một người không đơn giản, chàng trai trẻ, cậu rất lợi hại.”

Sở Ninh Dực từ chối cho ý kiến trước lời khen tặng của lão.

“Không sai, chúng ta là hải tặc, chủ yếu là đánh cướp thương nhân qua lại, cung cấp tiền tài cho Quốc vương. Nhưng vị Công chúa này mấy lần tìm người muốn tiêu diệt chúng ta. Cô ta thậm chí còn tìm kẻ tên Lạc Vân kia. Nếu không phải chúng ta chạy nhanh, lần đó gần như đã bị người đàn ông tên Lạc Vân kia bắt hết một mẻ rồi.”

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, thế mà cũng đoán trúng, chồng cô đúng là lợi hại thật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui