Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy Mặc Vân sững sờ, chuyện riêng? Chẳng phải ông cũng tới đây vì chuyện riêng đấy sao?

“Ninh Dực, nếu như con thấy... tít tít tít tít...”

Thủy Mặc Vân nghe thấy âm thanh chói tai truyền tới, không nhịn được nhíu chặt mày lại.

Mân Hinh đi tới nhìn đống hỗn loạn trên màn hình, cố gắng muốn khắc phục nhưng không thành công, “Lại bị đứt quẵng rồi, chúng ta lại phải đổi chỗ thôi.”

Sở Ninh Dực gật đầu, chỉ là không biết câu cuối mà ba vợ muốn nói là gì?

Nếu như anh nhìn thấy gì cơ?

Sở Ninh Dực đi tới bế Thủy An Lạc lên, lúc này cô cũng đã từ từ tỉnh lại. Thấy người đàn ông đang bế mình, cô không nhịn được nói: “Em vẫn còn sống à?”

“Ngốc, nói cái gì thế?” Sở Ninh Dực đặt lên làn môi nứt nẻ của cô một nụ hôn, sau đó bế cô ra ngoài.

Thủy An Lạc ôm lấy cổ rồi dựa vào lòng anh, lúc này tâm trí của cô cũng không được rõ ràng lắm.

“Tới đài phun nước đi.” Thủy An Lạc thều thào nói.

Sở Ninh Dực hơi dừng bước, cúi xuống nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đang nhắm mắt dựa vào anh, không nói gì thêm nữa.

Mân Hinh cũng quay lại nhìn Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc, lúc này mà tới chỗ đài phun nước thì quá nguy hiểm.

“Cẩn thận.” A Sơ bỗng hét lên một tiếng, một tay bắn súng còn một tay đẩy Mân Hinh ra. Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc lùi vào trong hang động. Mân Hinh cũng được A Sơ bảo vệ lùi lại phía sau.

Cửa hang không lớn, A Sơ chắn trước đó nên cũng xem như cũng cũng dễ thủ khó công.

Bên ngoài cũng không tính là nhiều người, chắc mới chỉ có một nhóm nhỏ tìm được tới đây.

Thủy An Lạc day day trán mình để ý thức tỉnh táo hơn một chút, sau đó mới nói: “Ra ngoài đó gào tướng lên, Long nữ chết, cây cỏ khô cằn, người người bồi táng theo, không sợ chết thì cứ xông tới đây đi.”

Sở Ninh Dực dở khóc dở cười nhìn vợ mình, lại cụng vào trán cô, “Lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng để đùa nữa hả.”

Thủy An Lạc khẽ thở dài, “Không thì sao đây, anh với A Sơ một người xếp nhất một người xếp nhì, không thể để chúng ta chết ở đây được đúng không? Nếu không thì sao các anh lăn lộn trong giới được?”

Sở Ninh Dực: “...”

A Sơ lẳng lặng quay lại liếc mắt nhìn Thủy An Lạc vẫn còn lắm miệng kia, cô gái này tim to thật.

“Mân Hinh, thử hệ thống CR đi, liên hệ bảo Phong Tứ đi đón người ở ngoài vào phòng thí nghiệm, nhớ phải mặc đồ chống độc.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Mân Hinh gật đầu rồi lại đặt laptop xuống bắt đầu tiến vào một hệ thống mới.

Thủy An Lạc thở dài, “Máy tính cá nhân đúng là dễ dùng thật, em thì chẳng biết gì hết.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, đặt Thủy An Lạc xuống, “Em không phải là bút đọc hiểu cá nhân của anh đấy sao?”

“Nói cũng phải.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm rồi ngồi xuống cạnh Mân Hinh, nhìn cái đống cô hoàn toàn không hiểu gì kia.

Sở Ninh Dực ra ngoài cửa hang, nhìn đám người vẫn đang ẩn náu ngoài đó, “Mấy tên?”

“Chín tên.” A Sơ đáp.

Sở Ninh Dực cúi xuống nhặt mấy hòn đá lên, lăn lăn trong tay mình rồi lại nhìn A Sơ.

A Sơ khẽ gật với anh, chuẩn bị tư thế nổ súng.

Thủy An Lạc không hiểu Mân Hinh đang làm gì, lại tò mò đứng dậy xem Sở Ninh Dực và A Sơ đang làm gì, nhưng khi cô vừa mới ra tới nơi thì liền đần thối ra. Cô chỉ có thể ngẩn ra nhìn A Sơ nổ súng, người bên kia vừa chui ra liền bị A Sơ bắn gục tại chỗ.

Thời gian rất chuẩn xác.

Lúc Thủy An Lạc chớp mắt, Sở Ninh Dực cũng đã phủi tay quay lại, vừa quay lại liền trông thấy dáng vẻ ngây dại của vợ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui