Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực đi tới xoa đầu cô, “Sao thế?”

Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn Sở Ninh Dực nhưng tay vẫn chỉ ra ngoài.

A Sơ đã thu lại súng của mình, nhàn nhạt nói, “Tiếng súng sẽ dẫn nhiều người tới hơn, cho nên...” Họ buộc phải xử sạch đám người kia trước khi bọn chúng nổ súng, chỉ trong hai giây.

Thủy An Lạc vẫn đang há hốc miệng, quả nhiên là người đứng nhất nhì, cô run lên. Vừa cúi xuống lại trông thấy vết cắn trên tay chồng mình, cô vội ôm lấy tay anh hỏi, “Làm sao thế này?”

Sở Ninh Dực nhìn vết máu đã khô lại trên cánh tay, nhướng mày nói, “An Tam chán quá cắn.”

An Phong Dương cắn!

Cắn!

Một người đàn ông lại đi cắn một người đàn ông khác!

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt kinh hoàng, lúc này ngay cả Mân Hinh cũng nhìn về phía anh.

Thủy An Lạc quay lại nhìn Mân Hinh, Mân Hinh liền nhìn cô.

“Bỗng có cảm giác bản thân bị cắm sừng rồi.” Mân Hinh chậm rãi nói.

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu phụ họa theo.

Sở Ninh Dực thấy vậy liền đập một cái lên đầu cô, “Nghĩ cái gì thế hả?”

Thủy An Lạc tức giận nhảy dựng lên, “Sở Ninh Dực, anh đã bị gã đàn ông khác cắn rồi mà còn không biết xấu hổ đánh em nữa hả?”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực liếc cô. Lúc này Thủy An Lạc vẫn đang lòng vòng tại chỗ, đừng để cô trông thấy An Phong Dương, nếu không cô sẽ cắn hết anh đấy.

Mân Hinh nhất thời cũng thấy nghẹn khuất, không ngờ ông xã nhà mình lại đi cắn một người đàn ông!

Chuyện quái gì vậy chứ?

“Chị Mân Hinh, chúng ta không cần họ nữa, để họ yêu nhau đi. Hai chị em mình sống với nhau là được rồi.” Thủy An Lạc đi tới thở phì phò nói.

Sở Ninh Dực đưa tay lên day day trán mình, “Vợ à, em đừng có lộn xộn nữa được không?”

“Không lộn xộn thì còn việc gì khác để làm nữa hả? Ra cũng không ra được, em ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với anh chắc?” Thủy An Lạc lườm anh, nói với cái giọng điệu dĩ nhiên.

Sở Ninh Dực lẳng lặng quay đầu lại, A Sơ rất tinh tường chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài, anh ta không nghe thấy gì hết, thật đấy.

Mân Hinh khẽ bạt cười. Cô cảm thấy mình không cần phải tốt với An Phong Dương quá nữa rồi.

A Sơ đứng ngoài cửa hang một lúc, không phát hiện ra có ai tới nữa liền ra ngoài thăm dò thử, cuối cùng sau khi trở về liền nói, “Hình như không có ai tới nữa đâu, chúng ta có thể đi được rồi.”

Sở Ninh Dực gật đầu, ngẩng lên liền thấy bầu trời đã hiện lên một màu trắng bạc, trời sáng rồi!

Mân Hinh thu dọn đồ đạc. Sở Ninh Dực thì tóm lấy Thủy An Lạc đang vùng vẫy, “Làm gì thế, em kích động gì thế hả?”

Thủy An Lạc lườm anh, chỉ ra bầu trời bên ngoài, “Nhìn thấy chưa? Trời sáng rồi.”

“Thì sao?” Anh mù mờ hỏi.

“Tâm trạng em tốt.” Thủy An Lạc tỏ vẻ nghiêm túc nói như thể đó là một chuyện dĩ nhiên vậy.

Trời sáng rồi, thấy anh rồi, nên tâm trạng của cô tốt lên rồi.

Cái lý do này rất hay, rất vĩ đại.

Vì tín hiệu của họ cứ luôn bị ngắt quãng nên khi xuống núi, Mân Hinh liền đưa ra một lời đề nghị.

“Chúng ta có thể chiếm lấy một đài phát tín hiệu của bọn họ được không.”

Sở Ninh Dực vẫn đang tóm lấy đứa nhỏ tăng động nhà mình, quay lại nhìn Mân Hinh. Mân Hinh liền chỉ tay về nơi cách đó không xa.

A Sơ lấy kính viễn vọng ra nhìn rồi quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Là một đài phát tín hiệu, không có nhiều người canh gác ở đó lắm.”

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi, cuối cùng lại nhìn Mân Hinh.

Chiếm đài phát tín hiệu của kẻ thù thật ra cũng là một chuyện khá nguy hiểm.

“Mọi người không cảm thấy lúc này yên tĩnh quá à?” Thủy An Lạc đang bám trên người Sở Ninh Dực, ôm lấy cánh tay anh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui