Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chú Hạng bật cười ha hả rồi bỗng vươn tay ra bóp cổ Thủy An Lạc: “Long nữ chết, cỏ cây khô cằn, người bồi táng theo, vậy thì chú sẽ để tất cả đám người các cháu sẽ chết cùng cô ấy, nếu cháu chết rồi thì ở đây cũng chẳng ai sống nổi.”

Thủy An Lạc bám tay vào bức tường phía sau lưng mình, nhìn người đàn ông trước mặt, cô đâu có bảo ông ấy tin lời cô nói vào lúc này đâu cơ chứ.

“Chú Hạng, Long gia vẫn còn nhiều bí mật lắm.” Nói tới đây cô liền nắm lấy cổ tay của chú Hạng, “Ví dụ như...” Nói rồi cô liền nhìn chú Hạng không hề chớp mắt, con ngươi màu nâu cũng từ từ chuyển thành tím.

Chú Hạng nheo hai mắt lại, nhưng ngay sau đó lại lùi về sau một bước.

Thủy An Lạc cũng lùi lại, khẽ vỗ lên cổ mình, nhìn người đang ngã xuống đất ôm đầu, “Xem ra Lawrence cũng không nói cho chú biết hết các bí mật của Long gia rồi.”

Chú Hạng nửa quỳ dưới đất, nhìn Thủy An Lạc đang thở hổn hển trên bậc. Ông ta cố lắc mình đầu để mình tỉnh táo lên một chút.

“Cô nghĩ làm như vậy thì các người có thể chạy được sao?” Nói rồi chú Hạng lại run rẩy đứng dậy, đi tới bên cạnh giường băng, sau đó liền với tay lấy cái điều khiển từ xa mà ông ta vẫn luôn giấu bên dưới giường băng.

“Tôi biết, người của các người giờ đang hủy đống người cải tạo gen kia, hiện tại chỉ cần tôi ấn cái nút này, đám người đó không ai sẽ chạy thoát được cả, độc sẽ thuận theo đường nước ngầm chảy tới đây, các người đều sẽ phải chết.” Chú Hạng nở một nụ cười dữ tợn, chỉ khi cúi xuống nhìn Công chúa Delia, nụ cười của ông ta mới không còn hung dữ nữa.

Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại, “Chú Hạng, giờ chú quay đầu lại vẫn còn kịp, chú còn muốn hại bao nhiêu người nữa đây?” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

“Chỉ các người mà thôi. Từ nay trở đi, mọi người sẽ quên đi hòn đảo này, nó sẽ biến mất giống như các người vậy.” Chú Hạng nói, vẻ mặt lại như một ác ma.

Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt, nhìn chiếc điều khiển từ xa trong thay chú Hạng. Cô muốn gọi người xuống đây, nhưng mọi người ở trên không có ai rảnh rỗi để có thể xuống giúp cô được cả.

“Chú Hạng, chú bình tĩnh lại đi.” Thủy An Lạc trầm giọng cất tiếng, “Phong Phong là con trai của Delia, là con trai duy nhất của bà ấy, đó chính là người tiếp tục sinh mệnh của bà ấy, chú muốn anh ấy cũng chết ở đây sao?”

Khóe mắt chú Hạng giật giật, nhìn Thủy An Lạc đang từ từ đi xuống, “Như vậy cũng tốt, tên nhãi đó vốn không làm tròn được trách nhiệm của mình, nếu đã vậy không bằng cứ để nó bồi táng theo Công chua Delia luôn.”

Thủy An Lạc thầm chửi một câu, cô không muốn đi bồi táng cho Công chúa Delia gì đó đâu.

Rõ ràng chú Hạng không muốn nói chuyện với Thủy An Lạc tiếp nữa, hay nói cách khác, từ khi Delia thật sự chết đi thì ông ấy đã điên rồi.

Thủy An Lạc cứ chốc chốc lại nhìn vào thứ trong tay chú Hạng, “Anh Sở, anh Sở!!!”

Thủy An Lạc nhìn chằm chằm chú Hạng gọi ầm lên.

Chú Hạng cầm điều khiển, chỉ cần ấn tay xuống một cái là có thể ấn vào công tắc, “Không kịp nữa rồi, mọi thứ đều...”

“Vút...” Một viên đá từ phía bên trên xuyên qua không khí bắn thẳng vào tay chú Hạng, chú Hạng bị đau liền đánh rơi chiếc điều khiển.

Thủy An Lạc vội vàng sải bước chân ngắn tũn của mình tới, ai nói chân ngắn vô dụng, chạy nhanh là đủ rồi.

Đúng vào lúc này, Hàng Giả và Băng Tuyết cùng nhảy xuống, theo sau đó là Sở Ninh Dực và Lạc Hiên.

Thủy An Lạc vừa nhặt được điều khiển lên, vai liền bị người ta kéo lấy. Cô vẫn chưa kịp hét lên thì người vừa kéo vai cô đã bị người chạy theo sau đó kéo đi mất. Thủy An Lạc run rẩy, cố tránh xa khu vực đánh nhau nhanh nhất có thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui