Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Janis đã hoàn toàn phát điên nên đã hắn cầm súng bắn loạn xạ cả lên.

Cả hành lang trống trải, chỗ để núp cũng không có nhiều, chuyện này hoàn toàn không có lợi cho họ.

Lúc đám Thủy An Lạc lục đục chạy tới, Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương đang nghĩ cách cướp súng của Janis.

“Janis...”

Tiếng gọi của Thủy An Lạc vang lên đột ngột lại cực kỳ rõ ràng trong hành lang trống trải này.

Trong tiếng ầm ĩ tắt lịm, rõ ràng là Janis đã nghe thấy tiếng của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc bước ra khỏi khúc quanh, dù đã nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Sở Ninh Dực nhưng cô vẫn đi thẳng về phía của Janis.

“An! An! Chỗ này bị các người hủy cả rồi!” Janis nói, cây súng trong tay hắn vẫn nhắm thẳng về phía Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc khẽ nhún vai, từ từ bước lại gần hắn ta: “Janis, chỗ này không phải do chúng tôi phá hủy, ngay từ đầu nó đã không nên tồn tại rồi.”

“An! Em là vợ chưa cưới của tôi, tại sao em lại muốn giúp người khác chứ?” Janis kích động nói.

“Đấy chẳng qua chỉ là tình cảm một phía từ anh thôi! Janis, ngay từ đầu giữa anh và tôi đã không có bất cứ quan hệ gì rồi, dù cho là có thì cũng chỉ là quan hệ kẻ thù mà thôi vì ba anh đã làm những chuyện không thể tha thứ được!” Thủy An Lạc nhìn thẳng vào Janis đang trở nên kích động, trầm giọng nói.

Sở Ninh Dực thấp giọng nói sát bên tai An Phong Dương câu gì đó. An Phong Dương liền gật đầu.

Thủy An Lạc tiếp tục nói: “Từ đầu đến cuối ba anh chỉ lợi dụng anh mà thôi.”

“Em nói bậy! Ông ấy là ba của tôi!” Janis lớn tiếng nói, An Phong Dương đột nhiên xuất hiện, Janis lập tức nã súng về phía anh.

“A...” Thủy An Lạc thét chói tai, âm thanh này phải nói là khủng bố vô cùng.

Ngay lúc đó, Sở Ninh Dực lướt từ dưới đất qua, đạp thẳng vào chân của Janis, khiến phát súng kia bắn thẳng về phía đối diện.

Sở Ninh Dực đạp người ra rồi nhanh chóng đứng dậy, cướp súng, nhắm thẳng họng súng về phía ngực của Janis mà xả đạn.

An Phong Dương vừa vặn chắn ngay trước mặt Thủy An Lạc để cô không nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra.

Đối với bọn họ mà nói thì để lại Janis tức là để lại một con sói, sớm muộn gì con sói con này cũng sẽ lớn lên, sau đó tìm bọn họ để báo thù.

Thay vì lưu lại tai họa ngầm có thể cắn ngược bọn họ bất cứ lúc nào thì chẳng thà xử tử hắn ngay từ bây giờ vẫn hơn.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn An Phong Dương. An Phong Dương mỉm cười nhìn cô: “Đánh lạc hướng tốt lắm.”

Thủy An Lạc hừ một tiếng: “Cứ làm như không phải là công chúa với ai ấy, anh và anh ấy có thần giao cách cảm hả?”

Sở Ninh Dực: “...”

An Phong Dương sửng sốt một hồi mới phản ứng lại được Thủy An Lạc đang nói gì, sau đó liền bật cười ha hả, thậm chí còn cười đến mức không đứng dậy nổi.

Ui chao, Em Đẹp Gái nhà anh ăn dấm chua kìa.

Hay lắm, rất hay.

Sở Ninh Dực ném khẩu súng lên người Janis, sau đó quay người lại nhìn công chúa nhà mình: “Tiểu công chúa, đi thôi, chẳng phải đã đói đến mức không có sức rồi sao? Sao vẫn còn sức nghĩ linh tinh nhiều thế?”

Thủy An Lạc lại treo trên cánh tay của Sở Ninh Dực, gào khóc nói mình đói bụng quá, không có sức nữa.

Sở Ninh Dực: “...”

Đây mới đúng là một tiểu công chúa này.

Đám người họ ăn vài thứ qua loa rồi rời khỏi căn phòng tối này. Sau khi rời khỏi, Sở Ninh Dực quăng một cây đuốc vào đường hầm. Từ nay về sau, nơi này và tất cả những chuyện ở đây đều sẽ bị vùi lấp trong trận hỏa hoạn này, sẽ không còn một ai biết nơi đây từng xảy ra chuyện gì.

Thủy An Lạc nhìn biển lửa từ từ dâng cao, đỏ rực một góc trời trong màn đêm tăm tối.

Một trận hỏa hoạn này đốt cháy một thời đại đồng thời mở ra một thời đại mới, đây mới là sự khởi đầu.

Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực, anh ôm chặt cô vào lòng, còn mắt vẫn nhìn chằm chằm vào biển lửa lia.

Tất cả đều kết thúc cả rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui