Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực thấy cô kinh ngạc như vậy liền bung chăn ra, nhảy xuống giường, cầm lấy miếng ngọc bội nhìn ngắm một hồi, ngoại trừ cái nút nhỏ che đi cái lỗ được tạo ra khi bơm chất lỏng vào kia thì không có gì khác biệt cả.

“Cho nên, bây giờ anh đã xuất viện được chưa?” Sở Ninh Dực cầm miếng ngọc, lắc qua lắc lại trước mặt cô, hừ một tiếng. Rõ ràng anh đang muốn nói: Bị một đứa trẻ hù đến mức không dám xuất viện, đúng là mất mặt!

Thủy An Lạc, “...”

Bối rối lắm đó, làm sao có thể nói điều này ra được?

Thủy An Lạc nắn mũi mình, mở miệng nói một cách rất đương nhiên, “Em sợ đấy thì sao nào? Cho dù em sợ thì anh cũng không thể nói thẳng ra như thế chứ.”

Chú Sở khẽ cười, sau đó quay lưng lại.

Sở Ninh Dực nhìn người cứng đầu cứng cổ nào đó đang nói chuyện một cách rất thản nhiên, hay lắm, phải công nhận em rất mạnh.

Anh không còn gì để nói cả.

Thủy An Lạc thấy anh không nói gì, hừ một tiếng rồi lấy lại miếng ngọc bội, tò mò hỏi, “Bên trong là gì thế?”

“Thạch anh tím lỏng, có thể bơm vào bên trong ngọc để làm nổi bật màu sắc.” Chú Sở giải thích.

Thủy An Lạc ồ lên một tiếng, chẳng trách anh lại nói là anh có cách.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Thủy An Lạc vui rồi, tốc độ thu dọn đồ đạc cũng nhanh hơn hẳn, dáng vẻ này của cô rõ ràng đang thể hiện rằng, ai chà, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái nơi tồi tàn này rồi.

Sở Ninh Dực cạn lời nhìn cô vợ ngốc nghếch nhà mình.

Trên đường về, Sở Ninh Dực gọi điện thoại cho mẹ mình, báo rằng anh đã xuất viện rồi, lát sẽ qua đón lũ trẻ.

Qua điện thoại mà Thủy An Lạc vẫn nghe thấy được giọng nói hưng phấn của con gái mình, xem ra con bé ở bên đó cũng bứt rứt lắm rồi.

Thấy Sở Ninh Dực dập máy, chú Sở mới nói, “Tứ gia nói muốn kết hôn vào tháng hai sau khi Tết, chắc cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi.”

“Muốn tổ chức hôn lễ rồi sao?” Thủy An Lạc vui vẻ hỏi, “Hai người họ cuối cùng cũng muốn thông báo cho cả thế giới biết cuối cùng cũng kết hôn rồi à.”

Sở Ninh Dực vốn dĩ đã bỏ điện thoại xuống, chăm chú xem văn kiện, nghe chú Sở nói vậy lại ngẩng đầu lên, “Cũng tốt, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, giờ họ kết hôn thì có thể vui vầy một chút.”

Thủy An Lạc nghĩ cũng phải, thời gian này đã xảy ra quá nhiều việc.

Vừa mới tới Sở gia, Bánh Bao Đậu là đứa đầu tiên trèo lên xe, cứ như sợ mẹ lại bỏ rơi con bé vậy.

Thủy An Lạc toát mồ hôi hột, con gái yêu, con nhìn bà nội con kìa, lần này bà nội sẽ ăn thịt con hay sẽ “xử” luôn con vậy hả.

Sở Ninh Dực xuống xe. Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối cũng đã ra ngoài. Sở Ninh Dực nhìn hai đứa lên xe rồi mới nói với mẹ anh, “Chúng con về trước đây.”

“Không ăn cơm à?” Hà Tiêu Nhiên nhíu mày hỏi.

“Không ạ, An Tam biết chúng con về nên đã chuẩn bị bữa tối rồi.” Sở Ninh Dực trả lời.

Hà Tiêu Nhiên gật đầu, “Vậy về đi.”

“Bye bye bà nội.” Bánh Bao Đậu ghé mặt vào cửa kính, cười híp tịt cả mắt vẫy tay với bà.

“Bye bye bà nội.” Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối đồng thanh nói.

Hà Tiêu Nhiên gật đầu nhìn họ rời đi.

Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu thích quậy lên đùi mình. Chú Sở cũng đã lái xe đi rồi. Lúc này Bánh Bao Rau đang ngồi trên ghế phó lái, bởi vì Thủy An Lạc phải áp chế cô con gái thích quậy nhà họ.

“Em ngoan ngoãn chút đi.” Bánh Bao Rau trầm giọng nhắc nhở, rõ ràng đã hơi bực mình vì sự hiếu động quá đà này của em gái nhà mình rồi.

“Không đấy, không đấy, anh chỉ biết bắt nạt em thôi.” Bánh Bao Đậu làm mặt hề với Bánh Bao Rau, ngọ nguậy tới lui trên người Thủy An Lạc.

Bánh Bao Rau nhìn em gái mình bằng đôi mắt lạnh lẽo. “Ngồi trên xe không được ngó ngoáy lung tung, sẽ bị thương.”

“Không có đâu, mẹ ôm em mà.” Bánh Bao Đậu nói xong, quay mông về phía anh trai mà lắc lắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui