Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Bánh Bao Rau nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không muốn để ý tới em gái nữa.

Hình như lâu lắm rồi không gặp cô nhóc Tiểu Bất Điểm kia, không biết bây giờ cô bé thế nào rồi?

Bánh Bao Đậu bị Thủy An Lạc giữ lại ngồi trên đùi. Bánh Bao Đậu hứng chí kể mãi cho mẹ nghe những ngày vừa qua đã xảy ra chuyện gì, anh trai bắt nạt cô bé như thế nào, cô bé còn làm những gì.

Tất nhiên, Thủy An Lạc tự động làm lơ điều thứ hai, con bé chưa bắt nạt anh trai nó đã là tốt lắm rồi.

Xe chạy vào Thấm Tâm Viên. Khi xe dừng lại, Sở Ninh Dực không thấy xe của Phong Phong đâu cả. Sau khi xuống xe, anh bế Bánh Bao Đậu xuống vì con bé không muốn đi bộ.

Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Rau tự trèo xuống, cuối cùng cũng về nhà rồi.

Tiểu Bảo Bối vừa xuống xe đã bị Tiểu Miên Miên nhào vào lòng, “Anh Bảo Bối, em nhớ anh quá.”

Tuy rằng mỗi ngày đều gọi video, nhưng làm sao mà so với nhìn người thật được?

“Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm.” Bánh Bao Đậu tụt xuống khỏi vòng tay ba, nhào đi tìm Tiểu Bất Điểm, hai quả bóng nhỏ lại ôm chầm lấy nhau.

Bánh Bao Rau đút tay vào túi, nhìn hai quả bóng nhỏ ở phía xa, hừ một tiếng, cô bé kia vẫn mập như vậy.

Mà hai quả bóng đó làm sao mà ôm nhau được vậy? Không sợ ngã sao?

Thủy An Lạc quay đầu liếc nhìn con trai, con hừ cái gì mà hừ? Đấy là em gái con, không phải tình địch.

“Mập thù lù.” Khi đi ngang qua hai quả bóng nhỏ, Bánh Bao Rau hừ thêm một tiếng nữa, sau đó quả quyết đi thẳng vào nhà.

“Cậu bảo ai mập hả? Bánh Bao Rau, cậu đứng lại cho tôi!” Tiểu Bất Điểm buông Bánh Bao Đậu ra, tức tối đuổi theo.

Bánh Bao Rau vẫn bước đi không nhanh không chậm, không sợ cô bé phía sau đuổi kịp, chỉ sợ cô bé đuổi không kịp thôi.

Tiểu Bất Điểm theo vào phòng, kéo cánh tay Bánh Bao Rau, bắt cậu bé phải cho mình một câu trả lời.

Bánh Bao Đậu đờ ra, sao đã đi rồi? Không phải em ấy vừa ôm mình đấy sao?

Kiều Nhã Nguyễn đưa tay choàng lên cổ Thủy An Lạc, “Con trai mày nham hiểm thật đấy.”

Thủy An Lạc vân vê cằm, trong phút chốc liền hiểu ra hóa ra con trai mình nói câu đó là để xua con gái nhà người ta chạy đi.

Quả nhiên, thằng nhóc này nham hiểm hơn ba nó nhiều.

Bánh Bao Rau ngồi lên sofa, thím Vu và Mân Hinh đã chuẩn bị xong bữa tối, đang gọi mọi người rửa tay vào ăn cơm.

“Cậu đứng dậy, vừa rồi cậu nói ai hả?” Tiểu Bất Điểm không chịu buông tha, mười ngày trời không gặp, tên này vẫn đáng ghét như thường, “Ai mập hả? Cậu nhìn kỹ đi, bà đây hơi bị gầy đấy nhé.” Tiểu Bất Điểm vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài ra, xem chừng còn định cời luôn cả áo trong.

Thủy An Lạc trượt chân suýt nữa cắm đầu xuống đất, quay đầu nhìn lại Tiểu Bất Điểm vẫn đang cởi đồ bằng ánh mắt kinh hoảng.

Không chỉ Thủy An Lạc, lần này tất cả mọi người đều thấy hoảng.

Con bé nói gì cơ, bà đây?

Tất cả mọi người hướng ánh mắt trách móc về phía Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ có lúc tức giận cpp mới nói thế với Phong Phong thôi mà, ai mà biết được con bé này lại học được ngay chứ.

“Tiểu Bất Điểm, cởi đồ nữa sẽ bị cảm đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn con gái mình sắp cởi cả áo trong, lập tức mở miệng can ngăn.

Bánh Bao Rau nhìn cô bé từ trên xuống dưới một lượt, nhìn kiểu gì cũng thấy mập hơn nhóc, cho nên vẫn là cô nhóc mập.

Thủy An Lạc huých tay Kiều Nhã Nguyễn, “Từ sau ở nhà đừng có nói linh tinh, nhất là khi có mặt trẻ con, chúng nó học nhanh lắm đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn nhún vai, đi tới mặc lại áo cộc tay cho Tiểu Bất Điểm, “Mặc vào.”

“Cậu ấy vẫn chưa nói con gầy mà.” Tiểu Bất Điểm kiên quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui