Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Mẹ, đừng cười như ngớ ngẩn thế có được không?” Bánh Bao Đậu nhắc nhở nói.

Tiểu Bất Điểm leo lên ghế sofa, nhìn thấy đoạn video dài một phút của ba mình, cái đầu nhỏ hơi lắc lắc: “Mất mặt, mất mặt quá, chị nói coi ba em đẹp trai như thế, dáng đẹp như thế, giỏi giang như thế, sao tự dưng lại dính phải cái người lười như mẹ em nhỉ.”

Bánh Bao Rau ngẩng đầu, từ tốn liếc Tiểu Bất Điểm một cái, “Nói như thể cậu chịu khó lắm không bằng.” Cậu ta mà chăm chỉ thì mỗi sáng mình đã không phải rửa mặt rửa tay cho cậu ta, ngay cả mặc quần áo cũng phải do mình mặc giúp cậu ta rồi.

“Tôi không chịu khó chỗ nào?” Tiểu Bất Điểm quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Bánh Bao Rau.

“Ha, nói nghe hay ghê, thế cậu chịu khó chỗ nào?” Bánh Bao Rau tiếp tục phản bác lại cô nhóc, “Cậu chịu khó thì sáng mai tự mình mặc quần áo đi. Cậu chịu khó thì sau này lúc đánh răng rửa mặt đừng bắt tôi lấy khăn mặt hộ nữa. Cậu chịu khó thì sau này tự gấp chăn đi. Cậu chịu khó thì sau này...”

“A a a a a... cậu có phải con trai không thế, sao lại nhỏ mọn như vậy nhỉ, không phải chỉ vì tôi không biết tự mặc quần áo thôi sao? Tôi nhỏ hơn cậu mà.” Tiểu Bất Điểm đương nhiên nói.

“Nhỏ hơn tôi chứ gì, Đậu nó cũng nhỏ hơn tôi đấy, sao em ấy tự làm được?” Bánh Bao Rau tiếp tục khinh bỉ nhìn cô nhóc.

Tiểu Bất Điểm: “...”

Ô, câu này mà cậu cũng thốt ra được, cậu ấy nhỏ hơn cậu ba phút, ông đây nhỏ hơn cậu ba tháng có được không hả?

“Không cần cậu giúp nữa, không cần cậu nữa, chỉ mình cậu biết mặc đồ thôi chắc? Sáng mai tôi sẽ đi tìm anh Bảo Bối, hừ...” Tiểu Bất Điểm kiêu ngạo nói.

Tiểu Bảo Bối đang nằm trên ghế đọc sách “soạt” một tiếng ngồi thẳng dậy, đối diện với ánh mắt nhìn không ra hàm nghĩa của em trai, nhóc nằm không cũng trúng đạn à?

Liên quan quái gì đến mình chứ!

Hai đứa cãi nhau có thể đừng liên lụy đến người vô tội được không?

Thủy An Lạc nhìn con trai cả nhà mình với ánh mắt đồng cảm, ai da, bị thành tình địch mất rồi.

Tiểu Bảo Bối vô cùng tủi thân, nhóc chỉ đang nằm đọc sách thôi mà!

Tiểu Bất Điểm bước tới vươn tay choàng lấy cánh tay của Tiểu Bảo Bối, “Anh Bảo Bối sẽ chăm sóc em phải không?”

Phải không?

Tiểu Bảo Bối dịu dàng mỉm cười, đương nhiên là không rồi!

“Ừ, anh Bảo Bối cũng sẽ chăm sóc em.” Tiểu Bảo Bối mỉm cười xoa xoa đầu Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm nghe Tiểu Bảo Bối đáp như vậy lập tức cười rộ lên như một đóa hoa.

“Đồ háo sắc.” Bánh Bao Rau khinh bỉ nói một câu rồi bỏ luôn lên lầu.

“Nè, đồ bánh bao rau kia, đứng lại đó, ngày nào cũng nói ai háo sắc hả, ông đây đẹp thế này rồi còn phải đi mê người khác chắc?” Tiểu Bất Điểm đuổi theo cậu nhóc.

Tiểu Bảo Bối lại nằm xuống, nhìn mẹ mình với ánh mắt ai oán rồi lại giả vờ làm một động tác con tim tan nát.

Dạo này sao lúc nào cậu cũng dính đạn vậy, vì sao, vì sao, cớ làm sao?

“Mẹ, con nghĩ giờ con nên đi sang nhà ông ngoại, nếu không con sẽ bị bắn thành cái sàng mất.” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc nói, với tần suất trúng đạn hiện giờ, xác suất biến thành cái sàng quả thực không thể lớn hơn.

Thủy An Lạc chỉ cười mà không đáp, chỉ có thể nhìn cậu Cả nhà mình bằng ánh mắt thương cảm.

Vua nằm không cũng trúng đạn trong truyền thuyết không nó thì còn ai được nữa?

Cho nên, ông anh Bảo Bối tốt bụng đã hứa sẽ chăm sóc cho Tiểu Bất Điểm giờ lại đang tính đến việc sáng hôm sau sẽ thu dọn đồ đạc bỏ chạy. Còn Tiểu Bất Điểm lúc này hoàn toàn vẫn chưa hề hay biết gì.

Thím Vu chuẩn bị xong hộp cơm liền đặt lên bàn. Bà còn nhắc nhở Thủy An Lạc nhất định phải bảo Sở Ninh Dực dùng cơm sớm nữa.

Thủy An Lạc đồng ý với bà rồi ôm con gái đứng dậy, tránh để chuyện hôm trước xảy ra, cô nhất định phải vác cái đuôi nhỏ này theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui