Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tân Nhạc rất tức giận, tức đến nỗi quay về phòng làm việc lại bật cười, rồi không kìm được mà tự giễu.

Xem đi, xem mày đã nhìn trúng người đàn ông như thế nào.

Lúc Thủy An Lạc bước vào, Tân Nhạc đang ở trong trạng thái không khóc không cười rất quái dị. Cô bước vào rồi đóng cửa lại, Tân Nhạc vội vàng nhìn ra phía cửa sổ, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Thủy An Lạc bước qua ngồi xuống phía đối diện, “Đàn anh nói gì với bà thế?”

Tân Nhạc điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khẽ lắc đầu, “Không có gì, chỉ hỏi qua về tình trạng sức khỏe của Viện trưởng Kiều mà thôi.”

Thủy An Lạc biết cô ấy đang nói dối, nhưng không vạch trần.

“Bà nội thế nào rồi?” Thủy An Lạc nói.

Tân Nhạc khẽ lắc đầu, “Người cấp cứu là chủ nhiệm Lưu, thực ra tôi cũng không chú ý lắm, nhưng nhìn sắc mặt của ông ấy, tình hình có vẻ không được tốt.”

Thủy An Lạc khựng lại một lúc, cho dù chủ nhiệm là người cấp cứu nhưng y bác sĩ trợ giúp cũng không thể không biết gì được, chí ít lúc cô làm phẫu thuật, bác sĩ hỗ trợ bên cạnh phải hiểu rõ tất cả bệnh trạng.

“Bà nội để ý nhất là đàn anh, chuyện của mẹ anh ấy chắc bà chưa biết, cho nên...”

“An Lạc, thực ra tôi không muốn biết chuyện của anh ta, tuần sau tôi đi rồi.” Tân Nhạc ngắt lời Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút, cuối cùng gật đầu, “Được rồi, tôi tôn trọng sự lựa chọn của bà, tuần sau tôi đưa bà ra sân bay nhé.”

“Bà biết lái xe à?” Tân Nhạc tỏ ra hoài nghi.

Thủy An Lạc bò ra bàn, “Đau lòng quá.”

Tân Nhạc hừ một tiếng, với tay xem lịch, “Cuối tuần là hai mươi bảy, sắp tới Tết Âm lịch rồi, cảm thấy ngày càng mất đi không khí Tết hồi trước.”

Thủy An Lạc thở dài, “Đúng đấy, hồi chúng ta còn nhỏ ngày Tết náo nhiệt bao nhiêu, giờ ba đứa nhóc nhà tôi Tết đến cũng chẳng có cảm giác gì cả, điều duy nhất chúng nó thích khi Tết đến là ba mẹ không phải đi làm mà ở nhà chơi với bọn nó, còn cho chúng nó lì xì.”

Tân Nhạc nở nụ cười, “Ừ nhỉ, hồi xưa chúng ta còn có thể đi ra ngoài đốt pháo, có thể được mua quần áo mới, sau đó quan trọng nhất là khi Tết đến có thể được ăn những món mà bình thường mẹ không làm.”

Thủy An Lạc vươn tay chống cằm, “Aiz, bà đi rồi, Lão Phật Gia thì ở doanh trại đến qua Tết, chẳng có ai đi dạo phố với tôi nữa.”

“Chồng bà đâu.” Tân Nhạc nói.

“Haiz...” Thủy An Lạc thở dài một tiếng, “Ngoại trừ việc cầm di động của tôi phát lì xì cho nhân viên của anh ấy ra thì chỉ biết xem Gala cuối năm với ba mẹ anh ấy thôi, phải đến N năm tôi không xem chương trình cuối năm nữa rồi ấy.”

“Bà õng ẹo cái gì, tiền trong thẻ của bà không phải người ta cho à?” Tân Nhạc mở miệng cười, “Tôi tò mò quá, chồng bà năm ngoái đưa bao nhiêu tiền lì xì?”

Thủy An Lạc nhíu mày, suy nghĩ một lúc, “Chừng mười vạn thì phải, chờ đến Tết tôi kéo bà vào nhóm Quản lý cấp cao, tiền lì xì của bọn họ đã đủ để phát tài rồi.”

“Ha ha, cái này được.” Tân Nhạc cười to lên, tâm trạng tồi tệ lúc nãy đã biết mất.

“Quả nhiên, ông chủ biết phát lì xì mới có triển vọng.” Tân Nhạc nói, nhìn Thủy An Lạc, “Còn bà thì sao, anh Sở nhà bà cho bà bao nhiêu tiền lì xì?”

“A, ông đây làm gì được nhận tiền lì xì, đến cả thẻ lương của tôi năm nào cũng bị anh ấy tiêu sạch.” Thủy An Lạc thở dài.

Tân Nhạc: “...”

“Ha ha ha, thương bà quá đi mất thôi.” Tân Nhạc cười phá lên hận không thể đập bàn.

Thủy An Lạc nhìn cô ấy lại luôn cảm thấy, cười được là tốt rồi, cười được là tốt rồi.

Tân Nhạc cười xong, nhìn Thủy An Lạc: “Này, bà nói xem tôi như thế này, sao người ta còn không chê nhỉ? Từng kết hôn, từng có con, còn từng sẩy thai nữa chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui