Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Khoa Thần kinh?

Mặc Lộ Túc hơi nheo mắt nhìn cánh cửa đã bị đóng kín. Anh cứ có cảm giác Tân Nhạc thế này thật lạ lẫm, lạ đến mức anh không thể bắt kịp.

Tân Nhạc thay đồ xong đi ra là vừa đúng sáu giờ, là giờ cô tan làm.

Mặc Lộ Túc nhìn người phụ nữ đi tới giá xách túi đi ra ngoài, cũng đứng lên đi theo.

Tân Nhạc đi ra tới cửa, quay lại nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, “Bác sĩ Mặc, anh rất có hiếu, cũng là một người đàn ông tốt, nhưng tiếc là tôi không phải công cụ để thực hiện sự hiếu thuận của anh. Cũng xin anh nhìn cho rõ, đừng vì nghĩ cho người khác mà để mình phải chịu thiệt thòi, không đáng đâu.” Nói rồi cô khẽ gật đầu với anh, “Tạm biệt.”

Mặc Lộ Túc thoáng khựng lại, vì nghĩ cho người khác mà để mình chịu thiệt thòi?

Lấy cô, hay giờ tái hôn là một chuyện thiệt thòi sao?

Rốt cuộc anh muốn lấy cô vì bà, hay là... vì chính mình đây?

Tân Nhạc tính về nhà trước, nên cô xin nghỉ phép dài hạn từ thứ sáu luôn, sau đó đổi vé máy bay, ngay tối hôm đó liền ra thẳng sân bay.

Lúc Thủy An Lạc biết tin thì cô đã tới sân bay rồi, còn nửa tiếng nữa là máy bay sẽ cất cánh.

Thủy An Lạc cầm điện thoại nhìn Mặc Lộ Túc đang ngồi bên cạnh, “Không phải thứ tư tuần sau mới đi sao?”

Mặc Lộ Túc đứng phắt dậy, còn chưa kịp chạy đi đã bị Thủy An Lạc gọi giật lại, “Anh đừng đi nữa, nửa tiếng nữa là bay rồi, tới lúc đó anh còn chưa ra nổi khỏi thành phố đâu, huống hồ sân bay còn ở ngoại ô.”

Tân Nhạc nghe thấy tiếng của Thủy An Lạc, khẽ nhếch môi. Đây cũng là ý của cô, cô biết Mặc Lộ Túc muốn tận hiếu, giống như lần trước lúc kết hôn với mình, phần lớn nguyên do là vì Thủy An Lạc muốn họ kết hôn.

Một lần đã không thể quên được rồi, cô không muốn tới lần thứ hai lại chết rục trong đó nữa đâu.

Cảm giác ấy đau khổ lắm.

“An Lạc, tôi phải làm thủ tục lên máy bay đây, về tới nhà tôi gọi cho bà sau nhé.” Tân Nhạc lên tiếng.

“Được, thế bà đi đường cẩn thận nhé, tới nơi nhất định phải gọi điện cho tôi đấy.” Nói rồi Thủy An Lạc liền dập máy.

Thủy An Lạc cất điện thoại đi, nhìn người đàn ông đang dựa vào tường. Người đàn ông này dạo gần đây cứ như là sống luôn trên tường vậy, lúc nào cũng trong cái bộ dạng này, khiến người khác nhìn cũng cảm thấy đau lòng thì Tân Nhạc sao có thể không đau lòng cho được.

“Nhà cô ấy ở đâu?” Mặc Lộ Túc hỏi.

Thủy An Lạc dựa vào một bên cửa, “Đàn anh, anh nói thật cho em biết đi, lần trước lúc anh kết hôn với Tân Nhạc có phải vì em từng nói muốn giới thiệu Tân Nhạc cho anh làm quen không?”

Mặc Lộ Túc khẽ nhếch môi, không lên tiếng.

Thế này là ngầm thừa nhận à?

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy trước ngực như bị nghẹn lại một cục tức, cục tức này như muốn chèn chết cô vậy.

Thủy An Lạc cầm điện thoại đi lòng vòng trong phòng bệnh, sau đó mới nhìn anh, “Vậy lần này thì sao? Vì đây là tâm nguyện của bà ngoại cho nên anh mới muốn tái hôn với cô ấy sao?” Giọng Thủy An Lạc bén nhọn, nhưng vì sợ người ở bên trong đang nghỉ ngơi nghe thấy nên cô không thể không đè thấp giọng mình xuống.

Mặc Lộ Túc vẫn lặng im như tờ.

Thủy An Lạc nhìn anh, cuối cùng nói, “Đàn anh, anh đúng là khiến người ta tổn thương quá rồi, nếu như em mà là Tân Nhạc em sẽ chỉ hy vọng cả đời này chưa từng quen biết anh.” Nói rồi Thủy An Lạc quay người đi thẳng luôn.

Mặc Lộ Túc nhấc chân lên có vẻ như muốn đuổi theo, nhưng một giây sau đó lại khựng hẳn lại.

Nếu như em mà là Tân Nhạc, em sẽ chỉ hy vọng cả đời này chưa từng quen biết anh.

Anh thật sự đã khiến cô ấy tổn thương sâu nặng đến vậy sao?

Sâu nặng đến nỗi Thủy An Lạc cũng không nhìn nổi nữa?

Cô ấy nói: Bác sĩ Mặc, anh rất có hiếu, cũng là một người đàn ông tốt, nhưng tiếc là tôi không phải công cụ để thực hiện sự hiếu thuận của anh. Cũng xin anh nhìn cho rõ, đừng vì nghĩ cho người khác mà để mình phải chịu thiệt thòi, không đáng đâu.

Mặc Lộ Túc dựa vào tường, đau đớn đến nỗi không thể thở nổi.

Những năm qua, rốt cuộc anh đã làm gì vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui