Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Nhưng Tân Nhạc cũng không giận, cô chải tóc xong đặt lược xuống quỳ xuống giường nhìn cậu em trai đang nằm bò trên giường mình, “Chị hỏi này, Thương Huy hay đến nhà mình lắm à?”

Tân Dương lật lật quyển sách Tân Nhạc để ở đầu giường, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng không hẳn, chỉ là gần đây mẹ mình hay bảo anh ấy đến nhà ăn cơm. Em thấy lần này chị không chạy thoát được đâu.”

Tân Nhạc ngồi phệt luôn xuống đất, thấy hơi chạnh lòng, xem ra mẹ cô thật sự rất thích cậu bạn này của cô.

“Em cảm thấy Thương Huy cũng rất tốt, là quản lý cấp cao trong ngân hàng, học lực tốt, lại là rùa biển, quan trọng là người ta không chê chị từng kết hôn.” Tân Dương đánh giá lại chị gái mình một lượt.

Tân Nhạc ngoảnh lại nhìn cậu em trai mình với ánh mắt không dịu dàng chút nào, “Sao chị có cảm giác là mày đang chê bai chị thế nhỉ?”

“Không dám, không dám.” Tân Dương cười ha hả, lại nhìn bà chị mình với vẻ nịnh nọt, “Hay là chị vẫn còn nghĩ tới cái tên tồi tệ kia?”

“Cái gì mà tồi tệ với không tồi tệ chứ.” Dù đã chia tay, nhưng Tân Nhạc vẫn không muốn nghe thấy người khác nói anh như vậy, nói cho cùng cũng chỉ là do cô ngu ngốc thôi.

“Vốn dĩ là thế mà.” Tân Dương hừ một tiếng. Thấy chị mình giơ tay lên định đánh mình, cậu vội vàng nhảy lên, “Chị còn không mau ra ngoài đi, đừng để anh Thương Huy đợi lâu.”

Tân Nhạc giơ tay làm một động tác muốn đánh, Tân Dương thấy vậy liền cười tít mắt chạy ra ngoài.

Tân Nhạc ngồi dưới đất nhìn trần nhà, phải làm thế nào đây?

Chẳng lẽ Thương Huy muốn tiến tới thật sao?

Nếu giả thì còn dễ bàn chứ thật thì cô biết phải làm thế nào bây giờ?

“Vẫn chưa ra à?” Thương Huy dựa vào cửa nhìn người phụ nữ đang rầu rĩ ngồi dưới đất. Từ lúc tốt nghiệp tới giờ cũng đã tám năm rồi, Thương Huy nhìn người phụ nữa kia, khóe miệng nhếch lên.

Tân Nhạc vẫn ngồi dưới đất liếc nhìn anh ta.

Thương Huy vẫn vậy, có một gương mặt đẹp trai khiến người khác nhìn thấy phải la hét, chỉ có điều đã tám năm trôi qua, cậu thiếu niên năm ấy đã có thêm sức hút của người trưởng thành rồi thôi.

Nhưng so với Mặc Lộ Túc hình như vẫn kém chút gì đó thì phải.

Tân Nhạc lắc lắc đầu mình, cô điên rồi à? Tại sao vẫn còn nghĩ tới người đàn ông đó chứ!

“Mong là cậu không đem tôi ra so sánh với người đàn ông kia.” Thương Huy nói thẳng.

Tân Nhạc vịn một tay vào giường để đứng dậy, sau đó vỗ vỗ cái mông vốn không hề dính bụi bẩn của cô, “Cậu nghĩ nhiều rồi, sao thế, thánh học Thương học đủ tài ở nước ngoài rồi giờ về để báo đáp tổ quốc đấy à?”

Thương Huy khẽ nhún vai, nhìn Tân Nhạc đang đi gần về phía mình, cô mặc một chiếc quần dạ trắng, áo len màu hồng phớt, tóc buộc đuôi ngựa, vẫn y như cô gái năm đó.

“Tám năm rồi không gặp, sao cậu vẫn... trẻ con thế!”

“Chị đây thế này gọi là mơn mởn nhé!” Tân Nhạc cười giả lả, đẩy anh ta ra ngoài, “Ra ngoài nói chuyện đi, tiện thể để chủ nhà là tôi đây mời cậu bữa cơm nhé.” Nói rồi Tân Nhạc liền cầm áo khoác của mình lên nhìn anh ta.

Thương Huy nhún nhún vai, “Có phải cậu quên mất việc tôi cũng là người của thành phố S rồi không.”

“Ừ, quên mất đấy, thánh học Thương của chúng ta cũng là người thành phố S nhỉ, còn là một trong những nhân vật kiểu mẫu của thành phố chúng ta nữa chứ.” Tân Nhạc cười tủm tỉm, ra tới cửa liền làm một động tác mời.

Thương Huy cũng không khách khí với cô, quay lại nói với mẹ Tân, “Cô chú, cháu xin phép đưa Nhạc Nhạc ra ngoài đi dạo một lát.”

“Ừ ừ ừ, hai đứa đi đi.” Mẹ Tân vui vẻ nói, thế này là có hy vọng rồi.

Tân Nhạc khẽ run lên, sau khi đóng cửa lại mới nói, “Đừng có gọi tôi cái kiểu phát gớm đó được không hả?”

Thương Huy nhún vai, “Mẹ cậu thích.”

Tân Nhạc trợn trắng mắt rồi đi vào thang máy, “Đừng có diễn nữa, cậu có ý gì đây.”

Thương Huy theo cô vào, ấn xuống tầng một, sau đó mới nói, “Nếu tôi nói tôi thích cậu thì cậu có tin không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui