Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tân Nhạc thấy hơi thấp thỏm, cô sợ Mặc Lộ Túc sẽ tới đây thật.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì có đến thật thì cũng có sao chứ, cũng có liên quan gì tới cô đâu?

“Thương Huy, chúng ta đừng đùa nữa, rốt cuộc cậu có ý gì đây?” Tân Nhạc nhíu mày nói, “Tôi sẽ không tin mấy cái lời quỷ quái như kiểu đang ở nước ngoài bỗng phát hiện vẫn là cô bạn học cùng bàn hồi trước đáng yêu hơn các thứ đâu.”

“Ha ha ha...” Thương Huy bật cười lớn, “Tôi nói này thánh học, có thế nào thì tôi cũng là đối tượng coi mắt của cậu, cậu không thể dịu dàng một chút được hả?”

“Không được.” Tân Nhạc thẳng thắn đáp lại, “Không ở đất Mỹ rộng lớn về đây làm cái gì?”

“Ừm, tôi yêu nước.” Thương Huy tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu, lại bị Tân Nhạc khịt mũi khinh bỉ.

Thương Huy vẫn cười, “Chủ yếu là vì mấy ngày trước Giám đốc ngân hàng bỗng muốn giới thiệu cho tôi xem mắt, gần đây tôi cũng bị mẹ giục kinh quá nên khi biết là cậu tôi cũng có chút bất ngờ. Cậu nói xem mấy năm nay sao cậu lại sống thảm thế, vừa ly hôn lại còn bị sẩy thai nữa chứ.”

“Liên quan quái gì tới cậu.” Tân Nhạc vẫn cúi đầu khuấy cafe.

“Thấy cậu thế này thì tôi cũng yên tâm được rồi.” Thương Huy khẽ cười, nói.

“Cái quái gì chứ?” Tân Nhạc nhíu mày.

“Xem ra cậu vẫn chưa từ bỏ được người đàn ông kia, vậy thì ở bên cậu tôi vừa có thể đối phó được với mẹ tôi, lại không cần sợ cậu ngấp nghé vẻ đẹp của tôi nữa rồi, nhất cử lưỡng tiện đó.”

Tân Nhạc vờ làm một cái mặt nôn mửa, tỏ ý bảo câu cuối của anh ta khiến cô thấy mắc ói thật sự.

Thương Huy vẫn cười, chỉ có điều giữa hai hàng lông mày lại ánh lên một sự thương cảm không thể nói rõ được.

Tân Nhạc nghe anh ta nói, “Sao thế, thánh học Thương đây thích đàn ông lại không dám nói với mẹ à?”

Thương Huy ngẩng lên, quăng cho cô một ánh mắt lạnh lùng.

Tân Nhạc không sợ, dù sao hồi cấp ba cô cũng không ít lần nhìn thấy ánh mắt này rồi, “Tại sao tôi phải giúp cậu chứ?”

“Vì cậu cũng cần được giúp đỡ.” Thương Huy nói trắng ra, “Thánh học à, chúng ta thế này gọi là hỗ trợ cùng có lợi đấy.”

Tân Nhạc cau mày đặt thìa xuống, dựa vào lưng ghế nhìn anh ta, “Thương Huy à, cậu là người học kinh tế, tôi học y, cậu là người làm ăn, tôi cứu người, giao dịch với cậu có chút không đáng tin đấy.”

Thương Huy nhíu mày theo cô rồi cũng đặt thìa xuống, “Chắc cậu không còn sự lựa chọn nào tốt hơn để đối phó với mẹ cậu nữa đâu, hơn nữa... còn là người không có yêu cầu gì với cậu nữa.”

“Nghe có vẻ rất hấp dẫn đấy.” Tân Nhạc gật đầu, thừa nhận lời anh ta nói.

“Vậy thế này có nghĩa là chúng ta đã đạt được tiếng nói chung rồi đúng không?” Thương Huy nói xong liền đưa tay về phía cô, nhưng ánh mắt lại nhìn người đang ở phía sau Tân Nhạc.

Tân Nhạc nhìn tay của Thương Huy, tay của anh ta rất lớn, ừm, nhưng không đẹp bằng tay Mặc Lộ Túc lúc cầm dao phẫu thuật. Tân Nhạc vươn tay ra, nắm lấy tay anh ta, “Được.”

Chỉ có điều lúc Tân Nhạc vừa nắm tay anh ta, vai đã bị người nào đó xách lên. Tân Nhạc ngẩn ra, ngoảnh phắt lại liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mặc Lộ Túc.

Thật sự là anh ấy?

Tân Nhạc loạng choàng một bước, may mà được Thương Huy đỡ lấy.

“Buông ra.” Mặc Lộ Túc thấy tay Thương Huy đang đỡ lấy cánh tay Tân Nhạc liền trầm giọng nói.

Tân Nhạc nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, bỗng hoàn hồn lại, ngẩng lên đẩy tay anh ra, nhàn nhạt nói: “Người nên buông tay phải là bác sĩ Mặc đấy.”

Giọng Tân Nhạc rất rõ ràng, thậm chí còn nghe ra chút nhẹ nhõm khó diễn tả thành lời.

Mặc Lộ Túc thấy tay mình bị đẩy ra, sau khi ly hôn, hình như cô chỉ gọi anh bằng một xưng hô duy nhất là: Bác sĩ Mặc.

Tân Nhạc cầm áo khoác của mình lên, nhìn anh một cái, sau đó khoác tay Thương Huy, “Chúng ta đi thôi, không phải nói là đi xem phim sao?”

Chỉ có điều lúc cô đi ngang qua Mặc Lộ Túc, cổ tay lại bị anh nắm chặt, như thể muốn bóp gãy luôn xương cô vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui