Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Đang ăn dở, Tân Nhạc đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát!”

Cô nói rồi thò chân đá lớp trưởng một cái, sau đó mới nhích người đi ra ngoài.

Lớp trưởng tiếp tục cười ha hả trò chuyện với mọi người, dường như không để ý chuyện Tân Nhạc vừa rời đi.

Sau khi ra ngoài, Tân Nhạc lập tức đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lúc bước ra lại trông thấy Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc đứng tựa lưng vào tường. Hôm nay anh đã thay một chiếc áo khoác dài khác nhưng vẫn là màu đen. Quần áo của anh trước giờ vẫn là một màu đen như vậy, rất âm trầm, giống như chính con người của anh.

Tân Nhạc không để ý chuyện vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, cô chỉ lướt qua anh rồi rời đi.

Mặc Lộ Túc lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Em còn chưa nhìn thấy rõ ràng sao? Người kia chỉ đang lợi dụng em mà thôi!” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Tân Nhạc quay đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng chiếu thẳng vào anh: “Vậy thì thế nào? Tôi muốn để người ta lợi dụng tôi cũng không được sao?”

Tân Nhạc vừa nói vừa giật mạnh tay, cứ như muốn rút tay của mình ra. Đáng tiếc, Mặc Lộ Túc lại nắm rất chặt.

“Muốn để người ta lợi dụng?” Sắc mặt của Mặc Lộ Túc càng âm trầm hơn.

“Nhưng mà... không bao gồm anh!” Tân Nhạc nói gằn từng chữ một. Đối với việc Thương Huy lợi dụng mình thì cô cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, thậm chí còn chẳng buồn tức giận. Có lẽ là vì, bản thân cô không hề để tâm đến chuyện đó.

Lúc này lớp trưởng bước ra, Tân Nhạc vừa mới định kêu lên thì đã bị Mặc Lộ Túc kéo tuột vào phòng vệ sinh nữ.

“Buông ra! Anh... buông...”

Tân Nhạc vừa kêu lên liền bị ai đó bịt miệng lại, sau đó người kia tìm một toilet không có người rồi đẩy cô vào.

Tân Nhạc: “...”

Hừm! Cái tên này lại tính làm trò gì đây?

Tân Nhạc căm phẫn trợn mắt nhìn người đàn ông chỉ cách mình trong gang tấc, nắp bồn cầu đã bị anh gạt xuống từ lúc nào. Lúc này, Tân Nhạc đang ngồi trên bồn cầu còn phía trước mặt cô là một người đàn ông đang áp sát.

Một tay của Mặc Lộ Túc chống lên bức tường sau lưng cô, một tay thì che kín miệng của cô. Đôi mắt sâu hút của anh nhìn thẳng vào cô.

Hai phòng toilet bên cạnh đều có người, thậm chí cô còn nghe được cả âm thanh giải quyết nỗi buồn của người ta nữa.

Tân Nhạc cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết.

Cái tên biến thái này!

Mà về phần Mặc Lộ Túc, anh cũng chẳng tốt hơn được chỗ nào. Cả đời này anh chưa bao giờ làm chuyện gì mất mặt đến vậy, cho nên lúc này anh cũng hơi hơi đỏ mặt.

Hai người ở phòng bên chẳng biết đã uống bao nhiêu nước mà đến lúc này còn chưa kết thúc. Tân Nhạc hung hăng trừng Mặc Lộ Túc, muốn để anh ta buông tay ra.

Mặc Lộ Túc híp mắt nhìn cô, tựa như đang nói: Nếu như anh buông tay ra thì em không được phép kêu lên.

Tân Nhạc gật đầu, cô có bị điên mới có thể hô lên vào cái lúc này.

Người mất mặt là cô đấy, có được không?

Mặc Lộ Túc nửa tin nửa ngờ buông cô ra. Anh cũng không nghĩ tới mình sẽ bị ép làm đến mức này, chỉ là, anh thấy có người đang tìm cô cho nên mới máu nóng lên não mà làm ra chuyện như vậy.

Tân Nhạc được buông ra liền mạnh mẽ xoa chùi môi của mình. Hai người ở phòng bên dường như cũng đã giải quyết xong cho nên đi ra ngoài.

Tân Nhạc thấp giọng nói: “Anh ở đây chờ tôi, tôi đi ra ngoài xem thử.”

“Này...” Mặc Lộ Túc lập tức nắm chặt lấy cổ tay cô, cứ như đang sợ cô chạy mất.

Tân Nhạc tức giận nhìn anh ta: “Anh muốn ở chỗ này bao lâu hả, hay là anh thích nghe tiếng mấy phụ nữ...”

Sắc mặt của Mặc Lộ Túc lại càng đen hơn, đây chính là ngày mất mặt nhất trong cuộc đời của anh, không có ngày nào hơn thế, tuyệt đối không!

Hai người họ chỉ có thể nói với nhau bằng khẩu hình miệng. Đột nhiên, phòng phía bên phải lại có người vào, sau đó một mùi hương kinh dị tỏa ra. Tân Nhạc nhìn vẻ mặt táo bón của người trước mặt, đột nhiên cảm thấy sảng khoái đến kỳ lạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui