Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Bánh Bao Rau, cậu chờ đó, kiểu gì cũng có ngày tôi ăn cậu!” Tiểu Bất Điểm phẫn hận nói xong liền ném di động đi, sau đó chạy lên lầu.

“Ôi con ơi, di động của mẹ đắt lắm đấy, mấy trăm cái bánh bao rau cũng không mua nổi đâu, sao con có thể ném như thế được chứ?” Kiều Nhã Nguyễn nói, vươn tay nhặt lấy chiếc di động đã bị con gái mình ném vào trong đống tuyết.

Thủy An Lạc nghĩ, được, Tiểu Bất Điểm, giác ngộ của con rất cao, mẹ nuôi chờ ngày con ăn được con trai mẹ.

Kiều Nhã Nguyễn cầm di động lên, video call vẫn chưa bị gián đoạn, cầm lên liền thấy gương mặt không chút thay đổi của Bánh Bao Rau.

“Nào, con trai, đưa di động cho mẹ con đi, mẹ có chuyện muốn nói với mẹ con.” Kiều Nhã Nguyễn nói.

Bánh Bao Rau xác định cô nhóc kia đã bị mình chọc giận bỏ đi rồi mới trả di động lại cho mẹ, nhưng cô nhóc kia chẳng lẽ là lên lầu tìm anh trai?

Đúng là, tự dưng anh ấy lại đến nhà ông ngoại làm gì chứ?

Kiều Nhã Nguyễn thấy Thủy An Lạc đã cười ra nước mắt, khinh bỉ nhìn cô một cái: “Chuyện Tân Nhạc thế nào rồi?”

“Cái cậu học giỏi ngồi cùng bàn gì đó dẫn mối tình đầu đã lập gia đình của cậu ta chạy rồi, Tân Nhạc bị đàn anh kéo đi, giờ còn chưa biết thế nào, ba mẹ của cậu học giỏi bị khai trừ rồi, trước mắt là như thế, mày không đến đúng là đã bỏ lỡ tuồng hay.” Thủy An Lạc chép miệng hai tiếng

“Mày tưởng tao thích thế à, không phải bận hay sao, chỗ tao đang chuẩn bị tiệc liên hoan, Phong Phong còn bị lôi lên hát một bài, nói cái gì mà tiết mục của người thân chiến sĩ, tao nhổ vào, hồi trước có yêu cầu cái này đâu.”

“Ha ha, tại chồng mày nổi tiếng quá mà” Thủy An Lạc mở miệng cười.

“Mày có đến liên hoan không? Dù sao mày cũng là người nhà mà, ba mày còn là lãnh đạo trực tiếp nữa, mày chính là công chúa của bọn tao đấy!”

“Không đi đâu, anh Sở nhà tao không biết hát.” Thủy An Lạc quyết đoán cự tuyệt.

“Anh ta nói láo đấy.” Phong Phong đứng đằng sau nói, có thể thấy là vừa đi qua.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, dùng ánh mắt hỏi: Cho một đáp án xem nào.

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc người bên trong video call một cái, thản nhiên nói: “Lưu lượng sắp quá 1Gb rồi kia kia, tự em tính xem bao nhiêu tiền.”

“Oh shit...” Thủy An Lạc chửi thề một tiếng, bộp một cái tắt video call đi.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Phong Phong: “...”

Kiều Nhã Nguyễn cầm di động bắt đầu gõ chữ.

[Lão Phật gia: Tiểu Lạc Tử, cả nhà mày, dám tắt video call của tao hả?]

[Lão Phật gia: 1G?]

[Lão Phật gia: Mày trêu tao đấy à, anh Sở nhà mày còn thiếu tiền mua 1G đấy à?]

[Lão Phật gia: Móa, mười vạn lần 1G anh Sở nhà mày cũng mua được nhé?]

[Lão Phật gia: Đừng giả chết với ông đây, mày dám giả chết ông sẽ chụp màn hình lưu lượng bị trừ cho mày tiếc chết.]

Thủy An Lạc nhìn khung đối thoại không ngừng nhảy ra trong weixin, quả nhiên bắt đầu quét hình ảnh.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn Sở Ninh Dực, anh cười khẩy một tiếng, lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, sau đó nói: “Nói cho cô ấy biết, trong khu nhà chính của quân khu không bắt được wifi đâu, lần trước anh đã thử rồi.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc lặng lẽ cúi đầu bắt đầu gõ chữ.

[Tiểu Lạc Tử: Anh Sở bảo tao nói với mày, khu nhà chính của quân khu không bắt được wifi đâu, lần trước anh ấy thử rồi.]

Thủy An Lạc vừa gửi tin đi, động tác chụp màn hình bên kia liền khựng lại.

[Tiểu Lạc Tử: Nào, mày gửi đi, mày tiếp tục gửi đi, chồng mày còn thiếu chút tiền ấy à?]

[Lão Phật gia: Tiểu Lạc Tử, tao lên tầng chỉ mất một phút.]

[Tiểu Lạc Tử: Tạm biệt, tao off rồi, mất mạng.]

Được rồi, cô hèn thế đấy.

Thủy An Lạc vừa hèn mọn xong di động đã vang lên, nhìn màn hình hiển thị xong, cô chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Điện thoại của đàn anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui