Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tân Nhạc vội vàng gật đầu, cười híp mắt nói: “Không đâu, không đâu.”

Tân Dương đang xem Ảnh Điệp liền ngẩng đầu nhìn chị gái mình một cái: “Chị đang hả hê lắm đúng không.”

“Nói linh tinh gì đấy?” Tân Nhạc trừng mắt nhìn thằng em, sau đó vươn tay cầm lấy đĩa phim trên bàn, “Mày thích anh ấy từ lúc nào thế?”

Tân Dương nhìn thấy Phong Phong, mắt sáng lên, kích động nói, “Chị không thấy anh ấy mỗi hành động cử chỉ của anh ấy đều rất thời thượng sao? Lần nào anh ấy đến dự lễ trao giải Oscar cũng có thể khiến cho cả hội trường xao động, nhưng lần trước anh ấy đạt được tượng vàng Oscar mà lại không đến nhận giải, thật đáng tiếc.”

Tân Nhạc nhìn dáng vẻ tiếc nuối của em trai, muốn nói, anh ấy cũng muốn đi, nhưng lại bận theo đuổi vợ đến nỗi nằm viện luôn.

“Hiện giờ Phong Phong đang phát triển trong nước, em thấy sân khấu này không thích hợp với anh ấy, tuy phim truyền hình của anh ấy rất ăn khách nhưng em vẫn cứ cảm thấy những tác phẩm lớn của Hollywood mới xứng tầm với anh ấy.” Tân Dương tiếc hận nói.

Tân Nhạc xì một tiếng, chuyện này không ai nói chính xác được, có thể người ta thích cuộc sống như vậy thì sao?

Ba của Tân Nhạc vốn đang xem báo, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn về phía Tân Nhạc, “Nhạc Nhạc, ba đột nhiên nhớ ra, cái cậu sáng nay có phải chính là Sở Ninh Dực vẫn thường xuất hiện trên bản tin tài chính kinh tế không?”

Tân Nhạc gật đầu, “Đúng ạ, anh ấy là chồng của bạn cùng phòng của con.”

“Ôi mẹ ơi, chị, bạn cùng phòng của chị ngầu vậy, Sở Ninh Dực đó, một người đàn ông chất lượng hàng đầu còn hơn cả các minh tinh, nhưng không phải người ta bảo anh ta bị gì ấy nhỉ? Thích đàn ông ấy.”

Tân Nhạc: “...”

Chuyện Sở tổng thích đàn ông cả nước đều biết hết rồi hả? Thật là tiếng lành đồn xa.

“Tin tức linh tinh đấy.” Tân Nhạc chỉ có thể nói vậy.

Ba của Tân Nhạc oh một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc báo.

Mặc Lộ Túc lái xe đến dưới nhà Tân Nhạc, lần này anh không chờ dưới lầu nữa mà đi thẳng lên lầu.

Người mở cửa vẫn là Tân Dương, cậu chàng đứng chắn trước cửa không có ý định nhường đường, chỉ nhìn Mặc Lộ Túc: “Anh tìm ai?”

Mặc Lộ Túc quan sát cậu trai trước mặt, mới nhìn thấy còn rất bồng bột, nhưng anh biết người này là ai, em của Tân Nhạc, Tân Dương.

“Chị cậu có nhà không?” Mặc Lộ Túc nói thẳng.

Tân Dương nghĩ, người đàn ông này thật mất lịch sự, chẳng lẽ anh ta không biết mình là em vợ tương lai của anh ta à? Sao có thể bất lịch sự như thế.

“Chị, có người tìm chị này.” Tân Dương quay đầu lại, nói.

Tân Nhạc xỏ dép bước ra, trong tay còn cầm một miếng bánh quy, vừa ăn vừa mở miệng nói: “Ai thế?” Có điều cô vừa nhìn thấy người đang đứng trước cửa đã nói: “Đóng cửa đi.”

Tân Dương nhún vai, vươn tay định đóng cửa, lại bị Mặc Lộ Túc vươn tay giữ cửa, anh nhìn người phụ nữ đang định xoay người đi vào, “Em ra ngoài hay là tôi vào trong?”

“Nhạc Nhạc, ai thế?” Mẹ của Tân Nhạc ở bên trong hỏi vọng ra.

Tân Nhạc nuốt chửng miếng bánh bích quy, sau đó vỗ tay một cái đi ra ngoài, lúc đi đến cửa cô đẩy Tân Dương vào, sau đó dựa vào cánh cửa đã khép nhìn Mặc Lộ Túc.

“Có chuyện gì?”

“Tân Nhạc, em có ý gì?” Mặc Lộ Túc nhìn chằm chằm vào mắt cô mở miệng nói.

“Tôi còn đang định hỏi anh đấy, ông chủ lớn anh có ý gì? Mẹ của Thương Huy làm chuyện sai trái, nhưng cậu ta đâu có làm sai chuyện gì cả, anh dựa vào cái gì mà sa thải cả cậu ta chứ?” Tân Nhạc khoanh tay trước ngực, bất bình nhìn anh.

“Nói cho cùng, vẫn là vì tên đó?” Mặc Lộ Túc đột nhiên chống một tay lên cửa, vây lấy cô trong ngực mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui