Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Mặc Lộ Túc nhìn bóng lưng Tân Nhạc, đột nhiên nói: “Đúng là tôi đang quấn lấy em đấy.”

Tân Nhạc: “...”

Bàn tay đang vặn tay nắm cửa của cô thoáng siết chặt, sau đó nhanh chóng vào nhà, cạch một tiếng khép cửa lại.

Mặc Lộ Túc nhìn cánh cửa đã đóng chặt, đầu ngón tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô.

Có thể, đúng là anh đang quấn lấy cô ấy.

Sau khi bước vào nhà, Tân Nhạc dựa vào cửa ra sức hít sâu.

Anh ta nói cái gì?

Anh ta nói: “Đúng là anh đang quấn lấy em đấy!”

Tân Nhạc ra sức lắc đầu, nhất định là cô nghe nhầm rồi, nhất định là như thế.

Trong khách sạn, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực dẫn hai cục bánh bao nhỏ đi ăn trưa, lúc về sau khi chơi đùa một lúc hai đứa nhỏ tự động trèo lên giường nghỉ trưa.

Thủy An Lạc nằm bên giường nhìn lũ trẻ, Bánh Bao Đậu đẩy anh trai một cái, mình thì lăn đến ngủ bên cạnh mẹ.

Bánh Bao Rau ném cho em gái một ánh mắt thiếu nhẫn nại, lăn qua một bên ngủ.

Thủy An Lạc kéo chăn đắp cho con trai, lại cúi đầu nhìn cô con gái tủm tỉm cười đang ngủ trong lòng mình, đúng là một tiểu bá vương, cũng bởi vì hai người anh và ba đều yêu thương con bé cho nên lúc nào nó cũng ngang ngược hoành hành được.

Sở Ninh Dực nằm bên kia nhắm mắt dưỡng thần, không biết đang nghĩ gì.

Thủy An Lạc vỗ về hai đứa nhóc, cho đến khi bọn nhỏ ngủ rồi mới nhìn người đàn ông đang đặt hai tay dưới đầu, nhắm mắt.

“Anh Sở, anh không ngủ à?” Thủy An Lạc thấp giọng hỏi.

“Không cần.” Anh còn đang chờ người, chờ cậu béo kia.

Thủy An Lạc hơi nhún vai, không nói thêm gì nữa mà nằm xuống bên cạnh con gái nhắm mắt lại.

Lúc lớp trưởng tới nơi Thủy An Lạc đã thiếp đi. Sở Ninh Dực bước ra ngồi nói chuyện với anh ta ở phòng khách.

Lớp trưởng ngồi rất nghiêm túc, Sở Ninh Dực nghiêng người tựa trên ghế sofa nhìn lớp trưởng trình lên một cuốn sách, một tuyển tập những kỷ lục của Sở Ninh Dực trong lĩnh vực kinh tế mấy năm qua.

Một quyển sách rất dày, Sở Ninh Dực chỉ xem mấy tờ phía trước, tiện đà nhìn về phía lớp trưởng.

Lớp trưởng như một đứa học sinh đang chờ giáo viên đặt câu hỏi, căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên.

Sở Ninh Dực nhìn lớp trưởng, không nói gì, cho đến khi tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, Sở Ninh Dực mới chậm rãi đứng dậy, sau đó lại từ từ đi mở cửa.

Anh mở cửa xong, Mặc Lộ Túc nhíu mày bước vào.

“Gọi tôi tới làm gì?”

“Để xem cậu hèn nhát đến độ nào.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, vào lúc bước chân của Mặc Lộ Túc thoáng dừng lại liền bỏ thêm một câu: “Cậu không vào đi, đứng đó làm gì?”

Mặc Lộ Túc khẽ lắc đầu, không biết ông anh họ này lại muốn làm gì?

Có điều Mặc Lộ Túc không ngờ tới bên trong còn có người khác, lớp trưởng nhìn thấy anh ta liền vội vàng đứng dậy.

Sở Ninh Dực chỉ chỉ cái ghế sofa bên cạnh, nói: “Ngồi đi.”

Mặc Lộ Túc đương nhiên sẽ không khách khí, ngồi xuống ghế sofa, sau đó rút di động ra, anh đoán ông anh họ anh chắc không định nói chuyện luôn với mình lúc này.

Sở Ninh Dực ngồi xuống rồi ra hiệu cho lớp trưởng ngồi theo.

“Quyển sách này cậu không nên đọc nữa, những phân tích trong đó đều sai lầm cả.” Sở Ninh Dực thẳng thừng nói, không ai có thể dự đoán được mục đích thực sự của anh.

“Hả?” Vẻ mặt của lớp trưởng có chút thất vọng, đây là thứ anh ta coi như châu báu đó.

Sở Ninh Dực tựa trên ghế nhìn lớp trưởng đang đờ ra, “Trước kia tôi có nghe vợ tôi nhắc đến cậu, nếu cậu đã thích cô Lý kia như vậy, cô ta lại cam tâm tình nguyện lấy cậu, tại sao lại còn buông tay?”

Sở Ninh Dực hỏi xong, Mặc Lộ Túc liền ngẩng đầu lên khỏi màn hình di động, nhìn về phía Sở Ninh Dực có chút tò mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui