Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực một tay đặt lên mặt cô, che đi biểu cảm đê tiện kia.

“Cho nên em vẫn không hiểu?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc gạt tay anh ra, dùng ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết nói cho Sở Ninh Dực, cô không hiểu thật mà.

“Não tàn.” Sở Ninh Dực nói, bế cô lên, sau đó đặt sang chỗ bên cạnh, còn anh thì đứng dậy đi lên lầu.

“Này, sao anh lại như thế hả, em nghe không hiểu thật mà.” Thủy An Lạc nhỏ giọng kêu lên.

Nhưng Sở Ninh Dực chẳng định để ý đến cô vợ mình nữa.

Thủy An Lạc quay lại chọc bàn, có ý gì hả?

Tân Nhạc và đàn anh lăn lộn trên giường đến chuyện Tân Nhạc đăng dòng trạng thái, sau đó đàn anh nói xin lỗi, có liên quan gì sao?

Có liên quan à?

Thật sự có liên quan hả?

“Nè...” Thủy An Lạc tiếp tục quay lại nhìn theo bóng lưng người nào đó, “Anh thực sự không nói cho em biết à?”

“Mau lên lầu đi tắm rồi ngủ đi.” Sở Ninh Dực nói xong liền biến mất trên cầu thang.

Thủy An Lạc phẫn hận đứng dậy, sau đó thu dọn chén đũa bỏ vào bồn, căm giận nghĩ, không nói thì thôi.

Mùng bảy Tết, Thủy An Lạc bắt đầu đi làm lại, Tân Nhạc cũng đi làm.

Hai người đến bệnh viện, vành mắt đều thâm sì. Thủy An Lạc mất ngủ cả đêm vì suy nghĩ, Tân Nhạc thì mệt mỏi thức cả đêm để trông em.

“Tân Dương sao rồi?” Thủy An Lạc vừa ngáp vừa thay quần áo.

Tân Nhạc lúc này đã thay quần áo xong, “Hôm sau có thể xuất viện được rồi.”

“Bên chỗ bà có ở được không? Hay là sang nhà tôi ở đã, nhà tôi rộng rãi hơn.” Thủy An Lạc thay quần áo xong liền xoay người cài cúc, mở máy tính kiểm tra hộp thư.

“Không cần đâu, chờ nó ra viện là bố mẹ tôi đưa nó về nhà luôn.” Tân Nhạc nói, ngồi xuống phía đối diện Thủy An Lạc, bắt đầu sắp xếp lại bệnh án trên bàn.

Thủy An Lạc “ờ” một tiếng, sau đó ngồi xuống xem tài liệu, “Đúng rồi, hôm đó bà uống say xong đàn anh đưa bà đi à?”

Tân Nhạc dừng lại một chút, cũng không hề giấu giếm, “Ừ.”

Thủy An Lạc xem thư xong chống cằm, lại nhìn người phụ nữ đối diện, “Này, Tân Nhạc, rốt cuộc bà đang để ý cái gì vậy? Để ý chuyện sau khi hai người lên giường xong, anh ấy lại nói xin lỗi với bà. Bà ở lại thành phố A là bởi vì muốn quay lại bên cạnh anh ấy không phải sao?”

“Nói xin lỗi còn chưa đủ hay sao?” Tân Nhạc cười giễu cợt, “Lẽ nào tôi còn phải chờ anh ấy nói rõ ràng là, xin lỗi, người nhà tôi đều đón Giao thừa, một mình tôi cô đơn quá, cho nên tôi mới ngủ với cô hả?”

Lời của Tân Nhạc có chút quyết liệt, Thủy An Lạc nghe ra được.

“Bà áp đặt như vậy không được công bằng lắm cho anh ấy, dù sao nếu thực sự cô đơn, tìm bất cứ người phụ nữ nào chẳng được, sao còn phải lật cả thế giới lên tìm bà làm gì?”

“Có lẽ là dùng quen thì sao?” Tân Nhạc lại phản bác một lần nữa.

Thủy An Lạc: “...”

Phản bác thật là sắc bén.

“Tân Nhạc, tôi thấy bây giờ trong lòng bà đang bài xích anh ấy, chỉ bởi vì lời xin lỗi kia?” Thủy An Lạc cũng bắt đầu thẳng thừng hơn, “Bà cũng đâu hỏi vì sao anh ấy lại nói xin lỗi, đã tự mình lý giải ba chữ này.” Giọng điệu của Thủy An Lạc cũng không khá hơn Tân Nhạc chút nào, rõ ràng cũng đã bùng nổ theo.

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc, khóe miệng hơi nhướng lên có chút tự giễu: “Nếu sự thực là thế thì sao? Tôi đâu có một trái tim nữa cho anh ấy xé rách đâu.” Nói xong, cô chỉnh sửa lại bệnh án trên bàn, đứng dậy, “Tôi đến kho hồ sơ lưu bệnh án đây.”

Thủy An Lạc hơi nhún vai, ý bảo cô ấy có thể đi được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui