Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Không đợi bác sĩ Lưu nói xong, Tân Nhạc đã máy móc nói cảm ơn, sau đó đứng dậy bỏ đi.

Bác sĩ Lưu nhìn Tân Nhạc cầm báo cáo xét nghiệm bước đi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô y tá trẻ vừa sắp xếp lại dụng cụ vừa mở miệng nói: “Bác sĩ Tân thật là xui xẻo, vừa mới mất một đứa bé, đứa thứ hai lại...”

Bác sĩ Lưu cũng lắc đầu, cho dù đứa bé này có phải là của Viện trưởng bọn họ hay không thì đối với Tân Nhạc mà nói đều là một củ sốc lớn, “Bắt đầu chuẩn bị việc điều trị cho bác sĩ Tân đi.”

Cô y tá gật đầu, nhưng lại nghĩ, việc này Viện trưởng nhất định sẽ tự mình làm, không đến lượt bọn họ.

Tân Nhạc quay trở lại phòng bệnh. Mặc Lộ Túc vừa cúp điện thoại, ánh mắt nhìn Tân Nhạc trở nên sâu xa hơn mấy phần.

Bác sĩ Lưu vừa gọi điện nói rõ tình hình cho anh biết.

“Tân Nhạc...”

“Em không!” Còn chưa ngồi xuống, vừa nghe thấy Mặc Lộ Túc lên tiếng, Tân Nhạc đã giật bắn mình, kinh hãi kêu lên. Cô hiểu ý của Mặc Lộ Túc, nhưng cô không muốn. Cô cũng không thể, lại càng không làm được, không thể tự tay giết chết đứa bé này được.

“Tân Nhạc, đây không phải là chuyện đùa.” Mặc Lộ Túc vì ra sức nắm lấy tay cô nên khiến miệng vết thương trên cánh tay bị động vào, đau đớn kéo tới nhưng cũng không lấn át được nỗi đau trong lòng anh.

Lúc bác sĩ Lưu nói với anh suy đoán của anh không sai, còn nói thêm một câu: Nhưng mà, Tân Nhạc có dấu hiệu mang thai.

Giây phút đó, anh không hề có chút hài lòng nào, trái lại chỉ cảm thấy... trời long đất lở.

Đứa con thứ hai của anh, đây là đứa con thứ hai của anh và Tân Nhạc.

“Em không muốn, em không muốn, Mặc Lộ Túc, em không muốn bỏ nó.” Tân Nhạc che tay lên phần bụng còn chưa có bất cứ dấu hiệu gì của mình, “Em không bảo vệ được chị nó, em không muốn ngay cả nó cũng rời bỏ em, em không muốn.” Tân Nhạc nói rồi liền xoay người định bỏ đi.

“Tân Nhạc!!!”

Mặc Lộ Túc vén chăn lên định xuống giường, nhưng do không đủ sức nên bị té ngã xuống đất. Cơn đau từ ngực và cánh tay đồng loạt kéo đến khiến anh kêu lên một tiếng đau đớn, nằm sõng soài ra đất.

“Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc!!!” Tân Nhạc chạy đến cửa, quay đầu lại thấy người đàn ông đã ngã ra đất liền vội vàng chạy về. Cô quỳ xuống đất ôm lấy anh, sau đó ấn chuồng cấp cứu ở đầu giường.

“Mặc Lộ Túc, anh đừng làm em sợ, Mặc Lộ Túc!!!”

Mặc Lộ Túc cố nén cơn đau do vết thương bị rách, từng giọt mồ hôi như hạt đậu từ trên trán anh trượt xuống. Anh dùng chút sức lực ít ỏi nắm chặt lấy cổ tay Tân Nhạc.

Lại một lần nữa, Mặc Lộ Túc được đưa đến phòng cấp cứu.

Lúc Thủy An Lạc chạy đến nơi, Tân Nhạc đang đờ đẫn ngồi chờ bên ngoài, hai tay vẫn đang đặt trên bụng.

“Tân Nhạc, xảy ra chuyện gì vậy?” Thủy An Lạc bước qua, vươn tay đặt lên vai Tân Nhạc.

“Cô ta đâu? Tôi muốn gặp cô ta.” Tân Nhạc không hề ngẩng đầu lên, ngay cả ánh mắt cũng không hề dao động.

Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút: “Ai cơ?”

“Trần Thiện Đồng, cô ta đầu rồi?” Tân Nhạc nói, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thủy An Lạc: “Tôi muốn gặp cô ta.” Muốn hỏi cô ta, tại sao lại muốn hại mình như vậy, đồng thuốc an thần mà cô nhìn thấy ngày hôm đó đều là mua cho cô hết đúng không. Cô ta hại Mặc Lộ Túc còn chưa tính, giờ còn hại chết con cô, cô sao có thể tha thứ cho một ả đàn bà như vậy.

Thủy An Lạc càng thấy khó hiểu, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực vừa mới đi tới.

“Cô ta ở trong ngục giam, giờ tôi có thể cho người đưa cô đi, nhưng cô không chờ đến khi Mặc Lộ Túc ra ngoài à?” Sở Ninh Dực nhíu mày mở miệng hỏi.

Tân Nhạc từ từ đứng dậy, toàn thân như thể không tài nào đứng thẳng được, phải nhờ Thủy An Lạc đỡ lấy cô mới có thể đứng vững.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui