Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tân Nhạc lắc đầu, cô muốn gặp Trần Thiện Đồng, ngay bây giờ.

Cô muốn cho Mặc Lộ Túc một câu trả lời rõ ràng, cũng là cho đứa con của cô một câu trả lời.

Sở Ninh Dực gọi người đưa Tân Nhạc đi. Thủy An Lạc nhìn cô bước từng bước ra ngoài, Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, nghĩ đến những bức ảnh mà Thủy An Lạc nhận được lúc trước, chỉ bắt Trần Thiện Đồng ở tù hình như quá khoan dung cho cô ta rồi.

O...

Sao lại vơ đũa cả nắm thế, liên quan gì đến đàn bà chứ.

Lúc Tân Nhạc đến đồn cảnh sát, Thiếu Khanh còn đang thẩm vấn Trần Thiện Đồng. Lúc này trông cô ta hơi chật vật, hai tay bị còng chặt, bởi vì giãy giụa nên cổ tay đã có vết máu.

Thiếu Khanh ngồi đối diện cô ta, nhìn người phụ nữ đang cố vùng vẫy kia, chính ở đàn bà này thiếu chút nữa đã hại chết em họ anh.

Mặc Lộ Túc chưa từng cầu xin anh ta chuyện gì, đây là lần đầu tiên Mặc Lộ Túc xin anh ta, mục đích là khiến ả đàn bà này hoàn toàn thân bại danh liệt.

“Cô Trần, cô biết tôi không cần bản khẩu cung của cô vẫn có thể khiến cô thân bại danh liệt chứ, quá khứ của cô Trần cũng khá là huy hoàng đấy.” Thiếu Khanh nói, vứt mấy bức ảnh lên bàn, “Cô Trần đang chờ điều gì? Chờ ngài Gà Đen này đến cứu cô à? Vậy thì có quá ngây thơ rồi.” Nói xong anh liền hất cằm, bảo cấp dưới dẫn một người đàn ông vào.

Gã kia vóc người cao lớn thô kệch, dáng vẻ trông vô cùng hung ác.

“Đội trưởng Thiều, đội trưởng Thiểu, dạo này tôi đều có phạm tội gì đâu đúng không?” Gà đàn ông hung hãn kia đứng trước mặt Thiếu Khanh lại trở thành một kẻ chết nhát.

Thiếu Khanh bắt chéo chân, ngón tay gõ lên mặt bàn, hất cằm chỉ vào người đàn bà phía trong, “Anh có quen người này không.”

Gã đàn ông tên Gà Đen kia quay đầu lại nhìn, liền thấy Trần Thiện Đồng đang bị còng tay ngồi trên ghế, nhất thời gã liền hiểu ra, xông tới giáng cho Trần Thiện Đồng một cái tát, cả người cả ghế ngã văng ra đất, “Con điếm này, là mày hại tao?”

“Vừa phải thôi, để lại một hơi tôi còn lập hồ sơ.” Giọng nói của Thiều Khanh vẫn bình thản như trước, tựa như đang xem một vở kịch, lại như đang nói, đánh chết chết thôi, cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả vậy.

Cánh cửa phòng thẩm vấn được đẩy ra, một cảnh sát bước vào, nói nhỏ vào tai Thiếu Khanh một cấu. Anh ta liền nhíu mày: “Sao cô ta lại tới đây? Để cô ta vào đi.”

Vì chuyện ở bệnh viện, anh ta không có hảo cảm mấy với Tân Nhạc. Hơn nữa lần này em họ bị thương cũng liên quan đến Tân Nhạc, cho nên anh ta lại càng không có cảm tình gì với cô.

May mà Tân Nhạc cũng không định gặp anh ta.

Cô mặc một chiếc áo lông dày. Mấy ngày qua vốn đã mệt mỏi, chuyện ngày hôm nay lại càng khiến cô suy sụp cho nền thoại nhìn trông cô cũng chẳng khá khẩm hơn Trần Thiện Đồng đang ở trong đó là bao.

Thiều Khanh nhìn cô một cái, nhíu mày sai người dẫn Gà Đen đi, sau đó mới đứng dậy bỏ đi.

Trần Thiện Đồng bên trong sớm đã bị gã kia tay đấm chân đá đến hấp hối. Khi nhìn thấy Tân Nhạc, cô ta lại cười, vết máu ở khóe miệng rõ ràng vô cùng.

Hai tay Tân Nhạc đặt trên mặt bàn, nhìn người bên trong. “Tại sao cô lại làm vậy? Trần Thiện Đồng, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô cả.” Tân Nhạc gắn từng chữ nói.

Trần Thiện Đồng giãy giụa đứng lên, lại mất thăng bằng tiếp tục ngã nhoài ra đất, “Tân Nhạc, cô là người bạn duy nhất của tôi, sao cô có thể làm bạn với kẻ khác được? Là cô phản bội tối trước, tôi sắp chết rồi, không bằng kéo cô đi cùng, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn là bạn tốt của nhau.”

Trần Thiện Đồng nói rồi cười, Tân Nhạc thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ gan bàn chân lên tận đỉnh đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui