Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Ninh Dực họp xong liền được thư ký báo cho biết vợ mình đã tới, đang chờ trong phòng làm việc.

Sở Ninh Dực đáp một tiếng, bước nhanh hơn, thư ký đằng sau không nhịn được ao ước nói, “Tổng giám đốc và cô Sở đã kết hôn bao nhiêu năm rồi mà Tổng giám đốc vẫn còn yêu cô ấy như thế, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

“Có giỏi thì có đi sinh cho người ta ba đứa đi.” Thư ký đằng trước cười xùy.

Cô thư ký vừa nãy hứ một tiếng, “Đừng có nói Tổng giám đốc nông cạn như thế được không? Cho dù không có ba đứa bé này, Tổng giám đốc cũng sẽ coi cô ấy như châu báu thôi.” Nói xong, cô ta ôm tài liệu bước đi.

Người trợ lý vừa bước tới mỉm cười sâu xa nhìn cô thư ký kia, “Trong công ty có những quy định có thể không biết, nhưng có một điều nhất định phải nhớ kỹ, cho dù có đắc tội với Tổng giám đốc, cũng không được nói xấu vợ anh ấy một câu.” Trợ lý nói xong, vỗ vỗ vai cô ta, sau đó bỏ đi.

Thư ký mới nhíu mày, chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?

Những người còn lại chỉ mỉm cười mà không nói gì, người phụ nữ này đúng là không có gì hơn người khác, nhưng chính người phụ nữ chẳng có gì đó lại có được một người đàn ông cái gì cũng giỏi cả.

Sở Ninh Dực đẩy cửa bước vào, nhanh chóng che giấu được sự kích động vừa nãy của mình, đóng cửa lại bước qua, đi đến bên cạnh bàn chống hai tay xuống mặt bàn, vây lấy cô. Vào lúc Thủy An Lạc vừa quay lại liền hôn lên môi có một cái, “Đến từ bao giờ the?

“Vừa mới đến, anh đang họp nên em không gọi anh.” Thủy An Lạc nói, với lấy bức ảnh trên bàn, “Anh làm à?”

Sở Ninh Dực cúi đầu liếc một cái liền biết cô ấy đang nói gì, thả cổ ra tựa lên bàn, mặc cô tùy ý chiếm lấy vị trí của mình: “Không phải, chú hỏi anh có phải người này hay không thôi.”

Thủy An Lạc trong nháy mắt hiểu ra. Mặc Doãn cũng là một nhân vật không dễ chọc vào.

Cô tựa vào ghế nhìn Sở Ninh Dực, hơi dầu môi, cầm lấy tay anh, “Tình trạng của Tân Nhạc không tốt lắm. Em đã hỏi mấy người bạn, lời khuyên của bọn họ đều giống nhau, không nhất thiết vì một phần trăm khả năng mà lãng phí thời gian, nhưng chuyện này đối với Tân Nhạc mà nói sẽ là một cú sốc lớn. Dù sao cô ấy cũng mới mất một đứa...”

“Ai có mệnh của người đó.” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc vứt tay anh ra, “Đồ máu lạnh.”

“Anh nói thật thôi mà.” Sở Ninh Dực thẳng thừng nói, “Em đến bằng cách nào thế?”

“Lão Phật Gia đưa em đến. Buổi chiều bọn em đi thăm đàn anh. Mẹ của Tân Nhạc ở lại, chú thì về cùng Tân Dương rồi. Anh cũng biết đàn anh không có mẹ mà, cho nên...”

“Thủy An Lạc, anh thấy anh phải lập lại gia quy với em.”

“Hå?”

Sở Ninh Dực vươn tay chọc lên đầu có một cái, “Bây giờ em mở miệng ngậm miệng đều là cậu ấy cả đúng không?”

Thủy An Lạc: “...”

Anh zai à, tự dưng sao lại ăn dấm thế này?

Đây chỉ là sự quan tâm bình thường thôi mà.

“Anh Sở, dạo này anh có định mở quầy bán gia vị không, không bán gì khác, chỉ bán dấm, nguyên liệu cũng không phải lo, bản thân anh tự sản xuất ra được ấy.” Thủy An Lạc tốt bụng đề nghị, lại bị Sở Ninh Dực vung tay đẩy sang một bên.

Thủy An Lạc ai da một tiếng, thuận theo lực đẩy của anh lệch đầu qua một bên.

“Nói như thể lúc em sinh con mẹ chồng em cũng chăm sóc em vậy.”

Thủy An Lạc: “...”

Bạo kích, anh Sở thích nhất là bạo kích.

“Thì ra mẹ em có thể chăm sóc em, còn mẹ cô ấy thì không thể chăm sóc cô ấy à? Cũng không đúng, lúc em sinh hai cái bánh bao kia ra, mẹ em cũng chỉ đến có ba ngày.” Sở Ninh Dực tiếp tục đả kích.

Thủy An Lạc: “...”

Không xong, không xong rồi, thế này thì không thể sống nổi nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui