Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Mặc Lộ Túc buông cổ tay cô ra, lại nhìn sắc mặt bình thường của cô.

“Em không cần cố chịu đựng trước mặt anh, từ giờ trở đi, anh chính là bác sĩ chữa trị chính của em.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Tân Nhạc khẽ cúi đầu, ngón tay bị anh tách ra đan xen vào giữa các ngón tay anh khiến ngón tay cô chạm vào độ ấm trên mu bàn tay ấy, còn ngón tay anh thì cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của cố, dấy lên một ngọn lửa nóng bỏng.

Lần này tim đập nhanh, cô không thể nói rõ được là vì bệnh của mình hay vì cảm giác mà anh dành cho cô nữa.

Hai bàn tay áp vào nhau, bàn tay anh sưởi ấm cho tay cô.

“Tân Nhạc, anh không muốn đánh cược với ông trời.” Mặc Lộ Túc khẽ ngẩng lên, đối diện với cặp mắt hiếu kỳ của Tân Nhạc.

Tim Tân Nhạc đập như sấm rền, cổ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào người đàn ông phía đối diện.

Anh nói, anh không muốn đánh cược với ông trời.

Vì anh đã cố gắng hết sức để ông trời có thể lắng nghe anh rồi.

Tân Nhạc khẽ nhếch miệng, lại càng siết chặt ngón tay mình hơn rồi nhìn người đàn ông trước mặt, “Em cũng không muốn đánh cược với ông trời. Em không tin ông trời, em chỉ tin anh thôi. Anh có thể bảo ông trời nghe theo anh mà.” Tân Nhạc khẽ cất tiếng, cô hơi khom người xuống tựa vào vai anh.

Mặc Lộ Túc khẽ nắm chặt tay, nhưng không đến nỗi làm đau bàn tay trắng nõn của cô. Anh hơi nghiêng sang đặt một nụ hôn lên trán cố.

Tân Nhạc nhìn đôi bàn tay hai người đan chặt vào nhau. Một tuần trước cổ vẫn còn nghĩ tới việc muốn hoàn toàn rời xa anh, nhưng giờ cô muốn nắm chặt bàn tay này mãi, không bao giờ buông ra nữa.

“Chuyện khoản tiền kia em thật sự không cố ý đầu. Em không biết hôm đó bà ngoại anh lại...” Tân Nhạc thỏ thẻ, vì chuyện này mà cô cứ bứt rứt trong lòng mãi.

Mặc Lộ Túc lại hôn lên trán cô một cái nữa, nhưng không nói gì cả.

Tân Nhạc biết, con người giống như Mặc Lộ Túc không bao giờ nói nhiều, trước không nói nhiều, giờ cũng sẽ vậy.

Nhưng cô đã chấp nhận rồi.

Anh không nói vậy cứ để cố nói hộ là được rồi.

“Em thật sự từng nghĩ muốn từ bỏ, nhưng An Lạc lại nói cho em biết bà ngoại anh xảy ra chuyện, lúc đó cả người em đờ hết ra. Em hận không thể lấy ngay khoản tiền kia lại, thật ra trong lòng em vẫn thầm hy vọng rằng anh sẽ để ý, anh có để ý không?” Tần Nhạc ngẩng lên đúng lúc thấy Mặc Lộ Túc đang nhìn cô, “Bỏ đi, em biết là anh có để ý, dù sao thì em cũng bị anh họ anh mắng

mà.”

Cuối cùng Mặc Lộ Túc cũng nhíu mày: “Thiếu Khanh?”

Đây là chuyện lúc nào, tại sao anh lại không biết.

“Anh ấy cũng quan tâm anh lắm, sợ em sẽ làm anh tổn thương.” Tân Nhạc thở dài, chỉ là không biết đến tột cùng thì ai là người tổn thương ai, “Em không thích cái đám người thân đó của anh chút nào hết.” Tân Nhạc khẽ nói. Tuy trước đây có rất mong anh có thể giới thiệu cô với người nhà mình, nhưng hiện tại, cô không hề muốn gặp đám người thân đó của anh chút nào cả.

Mặc Lộ Túc khẽ từ một tiếng.

Tân Nhạc ngẩng lên nhìn anh, “An Lạc có kể cho em nghe một số chuyện mà trước đây anh chưa từng kể cho em biết.”

“Chẳng có gì hay để kể cả.”

Tân Nhạc thở dài, xem đi, trong thế giới của anh ấy, tất cả mọi thứ đều chẳng có gì đáng nói.

Nếu giờ nói khác biệt lớn nhất của cô và Mặc Lộ Túc so với trước đây thì chắc là anh đã bớt lạnh lùng hơn và xa cách hơn, nhưng vẫn còn lạnh lắm.

“Nhưng em muốn nghe.” Tân Nhạc nghiêm túc nhìn người đàn ông đang nhíu đôi mày của mình lại, cô vội đầu hàng, “Thôi được rồi, để em kể anh nghe chuyện hồi em còn nhỏ nhé.”

Hai hàng lông mày của Mặc Lộ Túc vẫn chưa giãn ra, nhưng anh vẫn gật đầu, “Con ngoan trò giỏi hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui