Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tân Nhạc hít sâu một hơi, cuối cùng mỉm cười với anh: “Vậy anh nghỉ ngơi một lát đi, em đi trước.”

Có vẻ như Mặc Lộ Túc không hề nhìn thấy trái tim thủy tinh đã vỡ nát của Tân Nhạc mà chỉ khẽ gật đầu, nhìn cô rời đi.

Sau khi Tân Nhạc rời đi, sắc mặt của Mặc Lộ Túc lập tức trầm xuống, rồi lại cầm di động của mình lên.

Bởi vì Bánh Bao Rau bị ốm cho nên Thủy An Lạc đưa cả Bánh Bao Rau đến bệnh viện luôn để tiện lấy thuốc và chăm sóc cho nhóc.

Bánh Bao Rau bình thường nếu không bị bệnh thì may ra còn trêu chọc mẹ vài câu, nhưng một khi đã ốm thì chỉ bám mẹ, không theo ai hết, kiêu ngạo đến mức không chịu nổi luôn.

Thế nên lúc Thủy An Lạc nhận được điện thoại của Mặc Lộ Túc thì còn đang ôm Bánh Bao Rau để cho nhóc uống thuốc. Cô bật loa ngoài rồi sau đó quảng di động lên trên mặt bàn: “Đàn anh?”

Đáng tiếc Bánh Bao Rau uống hết thuốc rồi mà người ở đầu bên kia còn chưa chịu mở miệng, Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau đang khó chịu vào lòng, để nhóc con nằm sấp lên bả vai mình rồi đi qua đi lại trong phòng làm việc, dỗ nhóc ngủ.

“Đàn anh, tiền điện thoại đắt lắm, anh không chịu nói chuyện mà cũng không dập máy là muốn làm gì đây?” Thủy An Lạc vỗ nhẹ nhẹ lên lưng của Bánh Bao Rau rồi lên tiếng nhắc nhở người đàn ông vẫn cảm như hến ở đầu dây bên kia.

“Có vẻ như cô ấy không được vui.”

Cô ấy?

Là ai?

Thủy An Lạc sửng sốt mất một lúc mới hiểu được Mặc Lộ Túc đang nói cái gì. Lúc đầu cô muốn cười như điên nhưng nghĩ đến nội tâm mong manh của đàn anh nhà mình nên thôi quyết định nhịn lại.

“Anh làm cái gì chọc cô ấy không vui rồi?”Thủy An Lạc hỏi, có cảm giác được cái đầu nhỏ của bé con trên vai mình hơi nghiêng một xíu, chắc cũng sắp ngủ rồi.

Mặc Lộ Túc nhíu mày, hôn cô ấy có được tính không?

Nhưng mà chẳng phải là cô cũng không né tránh đó sao?

Hơn nữa anh cũng đâu có cố ý hôn cô ấy, chỉ là muốn cô ấy dễ chịu hơn một chút thôi mà.

“Không có gì.” Mặc Lộ Túc nói rồi dứt khoát cúp máy.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc vỗ vỗ con trai rồi tiếp tục đi tới đi lui: “Chú của con đúng là một gã ngốc, ngốc đến hết thuốc chữa!” Giờ cô lại càng có thể chắc chắn một vấn đề đó chính là đàn anh chưa bao giờ thích cô, e là một chút thôi cũng không hề.

Mặc Lộ Túc cúp máy xong mới phát hiện mình đúng là điên rồi, tại sao lại vì mấy chuyện thế này mà đi gọi điện cho Thủy An Lạc chứ hả?

Rõ ràng đây là một chuyện rất riêng tư cơ mà.

Mặc Lộ Túc nói rồi thấy y tá bước vào phòng bệnh, anh lập tức hỏi: “Thế nào rồi?”

“Bác sĩ Tân đã vào phòng điều trị rối, nhưng mà bác sĩ Tân có đặc biệt dặn dò bảo không cho anh qua đó.” Y tá nói rồi yên lặng đẩy xe lăn ra ngoài.

Mặc Lộ Túc nhìn y tá rời đi rồi đưa tay sờ sờ lồng ngực của mình, lần này thì đích thân bác sĩ Lưu tới đây, nói trắng ra đến để trồng chừng anh, ngăn không cho anh làm gì đó để vết thương lại rách ra.

Bác sĩ Lưu hiếm lắm mới được một hôm nghỉ ngơi nhưng lại không thể về nhà được, lúc này vẫn còn đang mặc áo blouse ngồi ở phòng bệnh của Mặc Lộ Túc nói chuyện phiếm.

“Nói thật ra thì khi ấy lúc biết tin cậu với bác sĩ Tân mới kết hôn với nhau, mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi.” Bác sĩ Lưu quá buồn chán cho nên khó tránh khỏi nhắc đến những chuyện trước kia.

Mặc Lộ Túc dừng một chút: “Sao mọi người lại cảm thấy khó tin vậy?”

“Viện trưởng Mặc, cậu là Viện trưởng nên có lẽ sẽ không biết rõ lắm, hồi đó bác sĩ Tân vào bệnh viện là do cậu dẫn tới cho nên đám người bên dưới nói xấu cô ấy nhiều lắm, lúc bác sĩ Tân vừa mới tới còn bị mấy bác sĩ khoa Sản nói cho bật khóc đến mấy lần

đấy.”

Vẻ mặt của Mặc Lộ Túc trầm xuống, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Bọn họ rảnh rỗi đến thế cơ à?”

Tân Nhạc bị nói đến bật khóc?

Chuyện này anh hoàn toàn không hề hay biết. Anh giới thiệu Tân Nhạc tới đây là vì quan hệ đàn anh và đàn em giữa hai người, một phần nguyên do cũng là vì Thủy An Lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui