Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lúc này mặt Thủy Mặc Vân còn đen hơn cả An Giai Tuệ, nếu mặt của Thủy An Kiều không bị sưng thành cái đầu heo chắc cũng đen không kém, nhưng giờ chỉ thấy đỏ chứ chẳng thấy đen đâu cả.

"Cái thằng ranh Sở Ninh Dực này đúng là ngày càng quá quắt."

"Tất cả là tại con khốn Thủy An Lạc đó..."

Thủy An Kiều còn chưa nói xong đã bị An Giai Tuệ kéo giật lại, ý bảo cô ta im miệng.

"Mặc Vân, chuyện này có lẽ thôi đi vậy, có lẽ Lạc Lạc vẫn còn đang oán hận chuyện anh đuổi hai mẹ con nó ra ngoài. Sau này An Kiều không đi tìm nó nữa là được." An Giai Tuệ tủi thân nói.

"Không được, chuyện này không thể cứ cho qua như thế được." Thủy Mặc Vân nói rồi liền đứng dậy tính đi ra ngoài tìm Sở Ninh Dực.

"Mẹ, sao mẹ lại không cho con..."

"Kiều Kiều, mẹ nói cho con nghe, phụ nữ càng tủi nhục thì đàn ông mới càng yêu thương. Con càng nói con không sao, đàn ông sẽ càng muốn đòi lại công bằng cho con." An Giai Tuệ đắc ý nói.

"Con cứ đợi hai mẹ con đê tiện đó bị ba con xử lý đi."

Thủy An Kiều vốn đang tức điên lên nhưng nghe thấy mẹ cô ta nói vậy, trên gương mặt đầy vết thương liền nhếch lên một nụ cười xấu xí.

***

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực về đến nhà. Vì nghĩ cho sức khỏe của cô nên Sở Ninh Dực tạm thời giao Tiểu Bảo Bối cho chú Sở chăm sóc.

Sau khi Thủy An Lạc quay về phòng, cô cứ nhấp nhổm không yên muốn đem chuyện trở về nhà mình ra nói, nhưng lại sợ nói ra rồi sẽ trở thành đối tượng hứng chịu bản lĩnh độc mồm độc miệng của ai đó, giả dụ như bị ví với chó là cô đã không muốn nghe rồi.

Tất nhiên, không phải là Sở Ninh Dực không thấy vẻ ngập ngừng của cô, chẳng qua anh cố tình giả vờ như không thấy mà thôi.

"Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại đi đã." Sở Ninh Dực nói xong liền quay người đi mất.

"Sở..."

"Có việc gì?" Sở Ninh Dực vừa đi đến cửa, thấy cô nói được một chữ thì không nói nữa, liền ngoảnh lại thì thấy người kia đang dựa lưng vào đầu giường.

Thủy An Lạc tính toán trong đầu một hồi cuối cùng quyết định im lặng, cô cười hì hì nói: "Không có gì, không có gì." Hừm hừm, cô không muốn bị cái mồm độc địa của anh ta xỉa xói cho chết đâu, giờ cùng lắm cô chỉ là mẹ của con trai anh kiêm bảo mẫu thôi, cũng chẳng khá khẩm hơn Thủy An Kiều là mấy cả.

Sở Ninh Dực nhìn cô một lần nữa rồi mới quay người rời đi.

Thủy An Lạc thở hắt một cái, điện thoại bị tịch thu mất rồi nên giờ cô không liên lạc được với mẹ, tên kia cũng chẳng cho cô ra ngoài... thế này thì cũng có khác quái gì ngồi tù đâu?

Sau khi Sở Ninh Dực ra ngoài, Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn ngồi trong cái xe nhỏ của mình chơi đồ chơi. Chú Sở đứng bên cạnh trông chừng bé con, sau khi thấy Sở Ninh Dực bước ra liền nói: "Tiểu thiếu gia giống y như thiếu gia hồi còn nhỏ vậy.”

Sở Ninh Dực cúi đầu xuống đúng lúc Tiểu Bảo Bối ngẩng lên, cái miệng nhỏ cười toe toét trông ngô nghê, lúc nào cũng có nước miếng chảy ra, chắc chắn là hồi nhỏ anh không có chảy nước miếng như con trai anh bây giờ. Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé con. Tiểu Bảo Bối cười hì hì híp mắt lại nhìn daddy nhà mình, sau đó cúi xuống tiếp tục chơi đồ chơi trong xe, nhưng chắc tại ngồi hơi lâu nên bé con lật đật ngã nhào, nằm luôn ra cái xe nhỏ.

"Tôi ra ngoài một chuyến, bất kỳ là ai đến cũng không được mở cửa, kể cả phu nhân." Sở Ninh Dực nói rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Chú Sở tò mò nhìn theo, chẳng phải... phu nhân và chủ tịch đều đang đi nghỉ ở Mỹ sao?

Nhưng đến chập tối, khi chú Sở nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa thì quả thật không thể không nói, thiếu gia nhà mình không đi làm thầy bói đúng là một tổn thất to lớn của giới bói toán. Nhưng, nếu thiếu gia đã dặn không mở cửa, vậy thì ông cứ coi như không nghe thấy là được.

Thế nên sau khi chuông cửa vang lên vô số lần, Thủy An Lạc không nhịn được nữa mà tỉnh lại. Cô dụi dụi đôi mắt đang ngái ngủ đi ra ngoài định mở cửa: "Ai thế?"

"Cô Thủy, không có gì đâu ạ, cô cứ vào nghỉ ngơi cho khỏe." Chú Sở cười nói cản Thủy An Lạc đang định ra ngoài lại.

Thủy An Lạc tò mò hỏi: "Ai thế ạ?"

"Phu nhân." Chú Sở cũng chẳng giấu cô.

"Ồ, thế thôi cháu đi ngủ tiếp đây." Thủy An Lạc quay lại luôn mà chẳng hề tỏ ra do dự hay chần chừ chút nào.

Đối mặt với mẹ Sở Ninh Dực ấy hả? Đùa nhau chắc, cô còn chưa chán sống đến mức đó. Trước kia là không thể không giáp mặt, còn bây giờ cô và mẹ của Sở Ninh Dực có quan hệ gì không?

Đáp án là, không!

Nếu đã không có quan hệ gì thì cô việc gì phải mở cửa, dù sao đây cũng chẳng phải là nhà cô.

Nghĩ vậy, Thủy An Lạc quay ngược vào trong như một lẽ tất nhiên. Chú Sở thì hơi ngạc nhiên, ông không ngờ Thủy An Lạc lại dứt khoát như thế, cô còn chẳng thèm cân nhắc lấy một chút.

Người ở ngoài cửa đứng một lúc lâu mà không thấy ai ra mở cửa liền rời khỏi đó. Con trai bà chẳng bao giờ chịu đưa chìa khóa nhà cho bà cả, vốn dĩ bà cũng lười quản nhưng mà lần này con bà lại đưa một đứa con gái không rõ thân thế về nhà, riêng điều này thôi cũng khiến bà không chấp nhận nổi rồi. Hà Tiêu Nhiên quay về xe, thấy chồng mình đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì cơn tức trong bụng bốc lên ngùn ngụt.

"Con trai anh muốn làm cái gì đây, ngay cả cửa cũng không chịu mở, bây giờ đã là giờ nào rồi chẳng lẽ còn chưa tan làm, em thấy là con bé Thủy An Lạc kia không cho nó mở cửa đấy."

"Em xem cái này trước đi đã." Sở Mặc Bạch vẫn không mở mắt mà lại vứt tờ báo trong tay sang cho Hà Tiêu Nhiên xem.

"Cái gì vậy?" Hà Tiêu Nhiên tò mò mở ra xem, nhưng vừa đọc được dòng đầu tiên bà đã tá hỏa lên rồi, "Cái... cái này..."

Con trai bà qua lại với một người đàn ông, đã thế còn là An Phong Dương á!

Lần này, rốt cuộc Sở Mặc Bạch cũng chịu mở mắt ra nhìn vợ mình: "Em muốn con dâu mình là một cô gái hay một chàng trai, cái này em tự nghĩ đi.”

Lúc này, mặt Hà Tiêu Nhiên còn khó coi hơn cả nuốt một con ruồi, cái mà bà ta để ý là thân thế của Thủy An Lạc, nhưng... nhưng nếu như con trai bà ở bên một thằng con trai khác thì đó không còn là vấn đề về thân thế nữa rồi. Hà Tiêu Nhiên không chịu nổi cú sốc này, bà lập tức lấy điện thoại ra gọi.

Sở Ninh Dực vừa mới quay về, còn chưa về gần đến nhà đã thấy cuộc gọi tới, anh liền bắt máy: "Mẹ..."

"Con muốn làm mẹ tức chết đấy hả? Chuyện trên báo này là sao, con có đang ở nhà không đấy?" Hà Tiêu Nhiên tức giận nói.

"Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, con không muốn làm mẹ tức chết đâu. Tin trên báo là thật, tất nhiên là con cũng không ở nhà, chẳng lẽ mẹ đang ở nhà con à?" Sở Ninh Dực cười cười nói, anh nhàn nhã trả lời toàn bộ câu hỏi của mẹ mình.

"Con... con... thực sự... với...."

"Còn đang cân nhắc, Phong Dương và con tâm đầu ý hợp... Chẳng qua, Lạc Lạc đã sinh con cho con. Con cũng không thể không cho cô ấy một danh phận được." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

"Sở Ninh Dực mẹ nói cho con biết, mẹ thà để con ở bên Thủy An Lạc chứ con đừng hòng nghĩ tới việc con muốn này nọ với cái thằng An Phong Dương kia." Hà Tiêu Nhiên phẫn nộ nói, "Mẹ con còn chưa cởi mở đến mức đấy đâu."

Sở Ninh Dực lái xe vào khu nhà, từ xa đã thấy chiếc xe mà Hà Tiêu Nhiên đỗ, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: "Mẹ, mẹ về nước rồi à?"

"Con nói nhảm ít thôi, có nghe thấy mẹ nói gì không đấy."

"Con nghe rồi, chỉ chấp nhận Thủy An Lạc chứ không chịu An Phong Dương chứ gì? Nhưng mẹ không cảm thấy An Phong Dương xinh đẹp hơn Thủy An Lạc à?" Sở Ninh Dực nói rồi liền đỗ xe xuống cạnh xe của Hà Tiêu Nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui