Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lúc Tân Nhạc ngủ khóe miệng cong lên, Mặc Lộ Túc lại mở mắt.

Anh học theo bộ dạng của Tân Nhạc nhìn cô, nhìn mi mắt, cánh mũi, bờ môi, từng đường nét trên gương mặt của cô, từng chút một đong đầy mắt anh, chảy vào tim anh.

Nếu Thủy An Lạc ở đấy, chắc sẽ lại nói: Hai đồ ngốc này, chỉ biết dây dưa lẫn nhau.

Nhưng ai có thể phủ nhận được dây dưa không phải là một loại hạnh phúc đây?

Chí ít, cô ấy vẫn còn ở bên cạnh anh, chỉ cần quay lại là anh có thể nhìn thấy.

Sở Ninh Dực đi cả đêm để trở về. Thủy An Lạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy anh thay quần áo chui vào phòng tắm, sau đó bắt đầu tắm, không hiểu sao cô lại cảm thấy tâm trạng của anh không tốt, chỉ hận không thể dán mấy chữ tâm trạng của ông đây không tốt, đừng chọc ông quanh người.

Sở Ninh Dực tắm rửa xong liền bước ra ngoài. Thủy An Lạc vẫn nhắm mắt, anh vốn chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, lúc này liền cẩn thận bò lên giường, không muốn quấy rầy Thủy An Lạc.

Có điều anh vừa nằm xuống, người bên cạnh đã chui tọt vào trong lòng. Sở Ninh Dực sửng sốt một lúc, sau đó liền ôm lấy cô: “Đánh thức em à?“.

Thủy An Lạc khịt mũi một cái, buồn bực nói: “Chỉ kém nước đeo một cái còi trên người anh, báo cho người ta biết anh không vui nữa thôi, em có thể không tỉnh sao?” Thủy An Lạc nói, mở mắt, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Lần này không thuận lợi à?”

“Không phải.” Sở Ninh Dực nói, hôn lên trán cô, “Ngủ đi, có gì mai nói.”

Thủy An Lạc đáp lời, ôm lấy anh yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Sở Ninh Dực cũng nhắm mắt lại, gần như thiếp đi cùng lúc với cô, dù sao chuyện này cũng phải từ từ làm.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên khi Tân Nhạc tỉnh lại là tìm di động xem tin tức, nhưng lại không tìm thấy điện thoại của mình, chỉ thấy Mặc Lộ Túc đang nói chuyện với bác sĩ Cửu.

“Di động của em đâu nhỉ?” Tân Nhạc vội vàng hỏi.

Mặc Lộ Túc quay lại nhìn Tân Nhạc vừa tỉnh ngủ, có chút ngô nghe, nói, “Mấy ngày tới em sẽ bị tịch thu điện thoại, chờ khi nào việc trị liệu kết thúc anh sẽ trả lại cho em.”

“Không được, em lo...” Tân Nhạc nói, vừa bắt gặp ánh mắt của Mặc Lộ Túc liền im bặt, nhỏ giọng tiếp tục: “... cho Kiều Nhã Nguyễn mà.”

“Sở Ninh Dực đã về rồi, em không phải lo nữa, em phải lo cho chính bản thân mình đi ấy.” Mặc Lộ Túc nói, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn.

Tân Nhạc không dám nhiều lời, chỉ có thể đứng dậy đi rửa mặt.

Bác sĩ Triệu khẽ bật cười, thực sự không hiểu hai người này đang mất tự nhiên cái gì nữa.

Lúc Tân Nhạc bước ra khỏi nhà vệ sinh, bác sĩ Triệu và bác sĩ Cừu đã về, bởi vì cô lại phải uống thuốc, có nghĩa là, màn mỗi ngày một nụ hôn của bọn họ sắp tới, nhưng hôm nay Tân Nhạc nén giận trong lòng, không muốn hôn anh tí nào.

Cho nên, lúc uống thuốc, cô liền tránh xa anh.

Mặc Lộ Túc không nhịn được nhướng mày, cô gái này giỏi lắm, đang thị uy với anh đấy à?

Tân Nhạc uống thuốc xong, hận không thể giậm chân tại chỗ mà vẫn không chịu đến gần Mặc Lộ Túc. Mặc Lộ Túc cũng chẳng vội vàng gì, cứ lặng lẽ nhìn cô hận không thể nhổ đầu lưỡi mình ra.

Thân thể cô run lên một lúc lâu mới tự mình cầm lấy cốc nước trên bàn uống cạn, nhưng hình như không có tác dụng cho lắm, có điều bảo cô đi tìm Mặc Lộ Túc.

Cô không làm được!

Mặc Lộ Túc từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô, khóe miệng hơi hướng lên, đáng yêu thật đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui