Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc đập bẹp đầu mình xuống bàn, đây chính là động tác khi phiền não kinh điển của cô.

Sở Ninh Dực nghĩ, chắc đầu cô nàng này vì bị đập nhiều như thế nên mới bị ngốc đi đấy.

"Ngốc ạ..." Sở Ninh Dực bỏ lại câu nói đó rồi lên lầu.

"Ăn snicker không?" Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn theo bóng lưng anh gọi một tiếng, sao cứ gọi cô là "ngốc" mãi vậy, cứ gọi cô là "kẻ chết đói" là được rồi mà, cô cố tình bồi thêm một câu nữa.

*Ngốc và Kẻ chết đói trong tiếng Trung đồng âm đọc.

Bước chân của Sở Ninh Dực thoáng khựng lại. Anh ngoảnh lại nhìn cô như một đứa thần kinh, ánh mắt đó rõ ràng như đang nói, nhìn đi, lại lên cơn động kinh nữa rồi kìa.

"Xời, một người ngay đến cái quảng cáo cũng không thèm xem thì sống trên đời này còn gì vui thú nữa." Thủy An Lạc nói xong lại nằm bò ra bàn vươn tay bật máy tính lên, cô đúng là lại tự lấy đá đập chân mình rồi.

Sở Ninh Dực nhìn bóng lưng lạc lõng của cô, càng cảm thấy phiền muộn hơn, đồ ngốc, đồ bại não này chẳng lẽ không biết lên tiếng xin tôi sao? Để tôi xem xem rốt cuộc tới lúc nào thì em mới nghĩ tới tôi đầu tiên khi xảy ra chuyện.

Đấy chỉ đơn giản vậy thôi, thế là Sở tổng giận.

Thím Vu nhìn Sở Ninh Dực phiền muộn đi lên lầu, lại nhìn Thủy An Lạc phiền não nằm bò ra bàn. Hai vị oan gia này rốt cuộc đang làm cái gì vậy, ngay đến một bà già như bà cũng còn hiểu ra nữa cơ mà? Thiếu gia đang giận vì thiếu phu nhân không chịu tìm nhờ cậu ấy giúp đỡ đó. Nhưng sao thiếu phu nhân nhà bà đầu óc lại ngớ ngẩn đến như thế cơ chứ, biết lên mạng tìm người, vậy mà không nhìn thấy một người có bằng cấp xịn như thiếu gia nhà bà đang đứng sờ sờ ra đấy sao?

Thím Vu bế Tiểu Bảo Bối đi tới. Tiểu Bảo Bối liền vươn bàn tay bụ bẫm của mình ra đòi mẹ bế.

Thủy An Lạc đón lấy cu cậu rồi hôn chụt một cái lên cái mặt bé nhỏ của con, "Con mau lớn nhanh đi, như vậy thì sau này mẹ có thể giao Viễn Tường lại cho con rồi." Thủy An Lạc nghĩ xấu, muốn đổ hết trách nhiệm lên người con mình.

Tay Tiểu Bảo Bối cứ tóm tóm vào ngực mami nhà mình, thể hiện rõ mục đích của cu cậu. Thủy An Lạc khẽ cắn một cái lên má cậu nhóc: "Không bú được, mẹ vừa mới tiêm xong."

"Tiểu Bảo Bối được 7 tháng rồi nhỉ?" Thím Vu bỗng hỏi.

"Sắp 8 tháng rồi ạ." Thủy An Lạc cúi xuống khẽ cắn cắn lên cái mặt bụ bẫm của con trai. Tiểu Bảo Bối bị nhột bật cười khanh khách, cái tay nhỏ vẫn khua khoắng loạn xạ cả lên.

"Ô, thế thì phải cai sữa rồi." Thím Vu nói rồi, quay người chạy vào phòng bếp.

Cai sữa?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, sao cô chưa nghe thấy vụ này bao giờ nhỉ?

Thủy An Lạc lập tức gõ cạch cạch lên laptop, thấy cách thức trên đó, không nhịn được bĩu môi, "Vội gì đâu, cứ để con bú thêm một thời gian nữa vậy.”

"A pu~" Tiểu Bảo Bối vẫn cười tít mắt.

Thủy An Lạc nhận lấy bình sữa thím Vu đưa cho, độ ấm vừa phải, "Cảm ơn thím."

Thủy An Lạc cho Tiểu Bảo Bối bú bình, ngẩng lên lại thấy vẻ mặt táo bón của thím Vu, "Thím sao thế ạ?" Thủy An Lạc dè dặt hỏi.

"Thiếu phu nhân à, thật ra cô có thể nhờ thiếu gia giúp cô được mà. Không phải thiếu gia đã nói là cậu ấy có thể xử lý được trong vòng ba tháng đấy sao?" Cuối cùng thím Vu vẫn phải nói trắng ra, chứ nhìn hai người này ngược nhau bà thấy khó chịu quá.

Thủy An Lạc chớp mắt nhìn thím Vu, thím Vu chán quá lại quay vào bếp nấu cơm.

Thủy An Lạc gãi đầu, cúi xuống nhìn con trai đang vui vẻ ôm bình sữa uống, sau đó lại ngẩng lên nhìn về phía phòng làm việc, xin... Sở Ninh Dực? Không phải là cô không nghĩ tới chuyện đó, nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một cái thôi. Vì xin Sở Ninh Dực sẽ khiến cô cảm thấy nợ anh rất nhiều, còn cô thì lại chỉ muốn có được một tình cảm thuần túy nhất thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui