Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Ha ha ha... Ra ngoài vài năm là giỏi quá rồi. Tân Nhạc, cô không biết cả một khoảnh này đều do tôi quản lý à?” Chu Bái Bì hung tợn nói, chầm chậm ghé lại gần Tân Nhạc, vươn cánh tay béo múp míp chạm vào mặt Tân Nhạc, “Nhưng mà, cô xinh đẹp thật đấy.”

“Bỏ ngay cái giò heo của ông ra.” Trước khi Chu Bái Bì chạm tới Tân Nhạc, cổ tay của lão đã bị người ta nắm lấy.

Tân Nhạc ngẩng lên, nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trước mặt mình.

“Anh rể...” Tân Dương sửng sốt hô lên.

Mặc Lộ Túc siết chặt lấy bàn tay Chu Bái Bì, bảo vệ Tân Nhạc ra sau lưng mình. Trong âm thanh thở dốc vì đau đớn của Chu Bái Bì, chỉ thấy “rắc” một tiếng.

“Á...”

Mặc Lộ Túc hất Chu Bái Bì ra như hất rác, cười lạnh, “Đây mới chỉ là nỗi đau khi gãy xương thôi, về nhà có thể tham khảo thêm con trai ông, xương tay với xương sườn mà gãy còn đau hơn nhiều.” Mặc Lộ Túc nói xong, nhìn người đàn ông sõng soài trên đất, chậm rãi ngồi xổm xuống, “Nếu như ông Chu đã hy vọng xương sườn của con trai mình “được” gãy như thế, tin tôi đi, sau phiên tòa, tôi sẽ thực hiện mơ ước của ông.” Mặc Lộ Túc gằn giọng nói xong, lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp, đập vào mặt ông ta, “Chúng ta gặp nhau trên tòa nhé, ông Chu.” Mặc Lộ Túc nói rồi đứng dậy nhìn mấy thằng đàn em ở phía sau sợ sệt không dám tới gần, thản nhiên mở lời, “Đưa ông Chu của các người đi nối xương đi.”

“Ôi đệch, anh rể ngầu quá đi.” Tân Dương thốt lên, quăng luôn bà chị của mình ra xa mười vạn dặm, kích động đến mức chạm phải vết thương, không nhịn được mà rít vào một hơi.

Mặc Lộ Túc chẳng quan tâm gì mấy tới cậu em vợ mình mà quay đầu nhìn Tân Nhạc, “Em không sao chứ?” Anh hỏi, nắm tay cô để kiểm tra như thể không yên tâm lắm.

Tân Nhạc khịt mũi, chiếc mũi thính của cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, “Anh đi bôi thuốc à?”

Mặc Lộ Túc khựng lại, thản nhiên ừm một tiếng. Sau khi xác nhận rằng cô không bị thương gì anh mới quay sang nhìn Tân Dương, tiếp đó là Lưu Tuyết Diên, đồng thời cũng nhìn ngay xuống chân của cô bé.

Tân Nhạc nhìn Tân Dương: Thấy chưa cưng, đây là cảm giác đầu tiên của bác sĩ đó.

Tân Dương trợn mắt khinh thường, hiện tại công dụng duy nhất của chị gái cậu là tìm được một ông anh rể ngầu như vậy đấy.

Quả thực, ngầu muốn bùng nổ luôn.

“Về trước đi, anh đã liên lạc với luật sư của Mặc Thị rồi, chiều nay khởi kiện, sắp xếp sao cho nhanh chóng một chút, mai ngày kia là có thể mở phiên tòa, phải xong trước khi có danh sách cử đi học chính thức. Nếu chuyện này được giải quyết, tên của Tân Dương vẫn còn được giữ lại trong danh sách.” Câu này của Mặc Lộ Túc là để an ủi Tân Nhạc.

“Danh sách?” Tân Nhạc bấy giờ mới phản ứng lại được.

“Thật sao? Tên của Tân Dương có thể giữ lại được sao? Thế thì tốt quá rồi, nếu không em sẽ tự trách mình đến chết mất.” Lưu Tuyết Diên kích động reo lên.

Mặc Lộ Túc nhướng mày, dường như đang hỏi: Lại là ai đây?

Anh không thích bên cạnh mình có quá nhiều người lạ.

“À ờm, bạn học Lưu à, bây giờ Tân Dương cũng không sao rồi, em có thể về nhà trước, không cần lo quá đâu.” Tân Nhạc biết tính Mặc Lộ Túc, cho nên vội vàng mở lời.

Lưu Tuyết Diên vội vã gật đầu, đưa tay lau nước mắt, “Cảm ơn chị của Tân Dương, cảm ơn anh rể của Tân Dương, em về trường trước đây ạ.”

Anh rể của Tân Dương?

Xưng hô kiểu gì vậy?

Mặc Lộ Túc không đáp lời, có vẻ anh lười đáp lời.

Tân Nhạc nhìn Lưu Tuyết Diên tập tễnh rời đi, “Bẩm sinh đã thế à?”

“Hình như hồi nhỏ bố cậu ấy say rượu, lấy cái ghế đập vào chân cậu ấy.” Tân Dương nhìn Lưu Tuyết Diên rời đi, đầu lông mày nhíu chặt lại.

Tân Nhạc: “...”

Ánh mắt lo lắng của em chẳng khác gì là đang muốn xông lên tiễn người ta cả.

“Lưu Tuyết Diên, để tôi tiễn cậu về.”

Tân Nhạc: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui