Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Bảy giờ rưỡi, chỉ có một mình Mặc Lộ Túc xuất hiện trước cửa nhà Tân Nhạc.

Mẹ Tân Nhạc ra mở cửa mà khựng lại, vội vàng mời Mặc Lộ Túc vào nhà, “Nhạc Nhạc đâu con?”

“Cô ấy chưa ngủ dậy, tối qua có thức giấc ăn vài món nên con không gọi cô ấy dậy nữa.” Mặc Lộ Túc nói, cúi người thay giày trước cửa.

“Lộ Túc, con đừng chiều nó thành thói quen. Đêm qua chắc con bị nó giày vò không ít hả.” Mẹ Tân Nhạc vẫn hiểu con gái mình lắm.

Mặc Lộ Túc chỉ cười mà không nói gì, thực ra sáng nay anh có thể gọi một cuộc điện thoại qua, nhưng anh không làm vậy, anh chọn cách đích thân tới đây.

“Ba ạ.” Mặc Lộ Túc nhìn ba Tân Nhạc đi từ phòng ngủ ra, lễ phép gọi ông một tiếng.

“Lộ Túc qua đấy hả, mau ngồi đây.” Bố Tân Nhạc nói, không nhìn thấy con gái đâu, chắc hẳn ông cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

“Vâng ba, chuyện của Tân Dương chắc chiều nay có thể mở phiên tòa. Để không ảnh hưởng tới việc học của Tân Dương, con muốn nói chuyện với trường học về việc để Tân Dương đi học lại.” Mặc Lộ Túc nói sau khi đã ngồi xuống.

Mẹ Tân Nhạc vừa bưng đồ ăn ra ngoài vừa nói, “Bên trường học nghe lời ông Chu Bái Bì kia, chúng ta nói với họ có tác dụng gì?”

Mặc Lộ Túc nhận bát cơm mà mẹ Tân Nhạc đưa tới, sau khi cảm ơn bà, anh nói, “Chuyện này sáng nay con sẽ đi giải quyết. Mẹ, mẹ yên tâm, ông Chu kia có giỏi cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể một tay che trời được.”

“Con vẫn chưa khỏi hẳn đâu.” Ba Tân Nhạc lo lắng.

“Không cản trở gì đâu ba, con đi vài bước cũng không thành vấn đề.” Mặc Lộ Túc cúi đầu cười cười, nhờ Tân Nhạc mà anh mới được tận hưởng cảm giác được quan tâm này.

“Lộ Túc, nếu không được thì cứ để Tân Dương chuyển trường. Con đừng va chạm trực tiếp với Chu Bái Bì.” Ba Tân Nhạc lại nói thêm.

“Ba, chuyện hôm nay không phải lỗi của Tân Dương. Nếu như Tân Dương chuyển trường sẽ bị ghi vào hồ sơ. Chúng ta không cần phải phá hủy tương lai của mình vì hạng người cặn bã đó. Chuyện này con tự biết chừng mực.” Mặc Lộ Túc nói rất tự tin, lão Chu Bái Bì kia có giỏi cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể sánh với anh được.

Sau bữa sáng, Tân Dương vẫn chưa dậy, hiếm hoi có được ngày ngủ nướng trước khi thi đại học, cậu cũng rất hiểu điều này.

Buổi sáng Mặc Lộ Túc còn có việc nên anh đi trước.

“Ôi, cũng may mà có Lộ Túc, con bé Nhạc Nhạc này cũng coi như khổ tận cam lai rồi.” Mẹ Tân Nhạc thở dài. Con rể nhà nào mà chịu khó để tâm giúp đỡ việc nhà vợ như thế chứ?

Tập đoàn Mặc Thị ở thành phố S cũng là tập đoàn hàng đầu, cho nên lần này Mặc Lộ Túc tới thành phố S, Bộ trưởng Bộ Công thương muốn gặp anh, buổi trưa mời anh tới dùng bữa, tiện thể nói về vấn đề khai thác và phát triển của thành phố S.

Mà trùng hợp một nỗi, lần này cũng nói về vấn đề trường học và giáo dục, cho nên Bộ trưởng Bộ Giáo dục và hiệu trưởng của nhiều trường học cũng đến.

Một người được coi như nhà hoạt động văn hóa có liên hệ với trường học như Chu Bái Bì cũng nhân dịp này mà đến, bởi vì lão cũng là người đầu tư vào ngành giáo dục. Chẳng qua, khi so sánh với Mặc Lộ Túc, lão chẳng đáng được nhắc tới thôi.

Thư ký của Mặc Lộ Túc đợi anh ở dưới lầu, thấy anh đi xuống liền mở cửa xe cho anh, “Cậu Mặc, Bộ trưởng Lưu vừa gọi điện thoại tới. Nếu anh có thời gian thì ông ấy tới nói chuyện với anh trước, trưa nay cùng nhau ăn bữa cơm.”

Mặc Lộ Túc cúi người lên xe, thư ký đóng cửa lại rồi chạy qua bên kia lái xe, “Còn nữa, Sở tổng cũng gọi điện thoại tới nhắc anh chú ý sức khỏe.”

Mặc Lộ Túc hơi nhướng mày, Sở Ninh Dực gọi điện thoại mà còn phải gọi cho thư ký của anh sao?”

“Sao lại gọi cho cậu?” Nghĩ rồi Mặc Lộ Túc hỏi luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui