Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lúc Tân Nhạc tỉnh lại, ba mẹ cô cùng Mặc Lộ Túc và Tân Dương đều có mặt. Tân Dương vẫn nói chuyện với cô nhưng Tân Nhạc không muốn nghe, cô chỉ nhìn Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc cầm lấy tay của cô, sau đó quay đầu nhìn về phía ba mẹ Tân: “Ba mẹ, hai người cứ về trước đi, để con ở lại chăm sóc cô ấy cho.”

Tân Nhạc dùng dằng muốn đứng dậy nên Mặc Lộ Túc vội vàng đỡ cô ngồi lên: “Ba mẹ, đàn anh, em quyết định mặc kệ có thế nào em cũng phải giữ lấy đứa bé này, bằng mọi giá!”

“Nhạc Nhạc...” Mặc Lộ Túc cau mày.

“Nhạc Nhạc, con đừng có làm ẩu!” Ba Tân cũng cau mày.

Tân Dương khó hiểu nhìn bọn họ: “Không phải chứ, chẳng phải đứa bé này không có chuyện gì sao? Mọi người đang nói gì vậy?”

Nhưng mà chẳng ai để ý đến cậu cả.

Tân Nhạc cúi đầu đưa tay sờ bụng của mình: “Lúc đau bụng vừa rồi con đã nhận ra rằng con không làm được. Con không thể vì đứa bé này có bệnh mà không cần nó nữa, kể cả có là bệnh thì đứa bé này cũng có quyền được sống không phải sao?” Tân Nhạc nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt càng tối lại.

“Nhạc Nhạc.” Ba Tân Nhạc lên tiếng trước: “Con làm như thế mới là không có trách nhiệm với đứa bé này, con muốn cả đời nó sẽ hận con sao?”

“Nhưng mà con không làm được, con không thể làm được, con hoàn toàn không làm được.” Tân Nhạc lớn tiếng nói, trong nháy mắt khi cơn đau bụng xông lên, trong nháy mắt khi biết mình không thể giữ được đứa bé này, Tân Nhạc mới hiểu được trái tim mình đau đớn đến mức nào. Cô đã đánh giá bản thân mình quá cao, cô không chịu nổi.

Mẹ Tân bước qua rồi ngồi xuống mép giường, Mặc Lộ Túc tự động nhường lại vị trí.

“Nhạc Nhạc, mẹ hiểu cảm giác của con, nhưng con là một người mẹ, con nên chịu trách nhiệm vì cuộc đời của đứa bé. Nếu biết đó là một đứa bé không bình thường mà con làm như vậy, cuộc đời nó sẽ là một cuộc đời đau khổ.” Mẹ Tân lên tiếng, mắt cũng đẫm nước: “Mẹ biết con không chịu nổi, nhưng mà...”

“Giữ lại đi.” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng, vừa vặn cắt đứt lời của mẹ Tân Nhạc, khiến Tân Nhạc và ba mẹ đều nhìn về phía anh.

Nhưng Mặc Lộ Túc lại chỉ nhìn chằm chằm Tân Nhạc, anh nghiêm túc nói: “Chúng con muốn giữ đứa bé này, trừ khi tự nó rời xa chúng con.”

Lúc Tân Nhạc còn đang cấp cứu anh cũng nghĩ rất nhiều. Anh cũng đã nghĩ tới cảnh có lẽ lát nữa bác sĩ bước ra rồi nói với an rằng đứa bé không giữ được.

Nhưng những chữ ấy lại như cắt thẳng vào trái tim anh. Trong một thoáng anh đã nghĩ: Nếu như đứa bé này có thể sống sót thì đâu cần cướp đi sinh mạng của nó, cho tới thời điểm hiện tại, đứa bé ấy cũng đang sống một cách rất kiên cường.

Giờ nó vẫn đang sống tiếp đấy không phải sao?

“Lộ Túc, con...” Ba Tân không ngờ rằng Mặc Lộ Túc sẽ nói những lời này, dẫu sao thì trông anh cũng có vẻ như là người lý trí nhất ở đây.

Mặc Lộ Túc hít một hơi thật sâu: “Đây là lần thứ hai rồi, nếu đứa bé đã muốn sống thì chúng ta không có quyền cướp đi sinh mạng của nó, trừ phi chính đứa bé này rời bỏ chúng ta mà đi.” Mặc Lộ Túc gằn từng chữ nói.

Tân Nhạc vẫn nhìn chằm chằm Mặc Lộ Túc, mắt cô đỏ lên mang theo sự cảm kích.

Lần trước khi cô phải điều trị hóa chất, đứa bé này đã kiên cường sống sót rồi, cho nên đứa bé này muốn sống.

“Mẹ, lần này phải làm phiền mẹ về thành phố A với bọn con rồi, sức khỏe của Nhạc Nhạc quá yếu, sợ là phải nằm yên trên giường.” Mặc Lộ Túc đã bắt đầu sắp xếp những chuyện sau này.

Ba Tân Nhạc cúi đầu ngồi xuống mép giường, nghĩ ngợi một lát rồi mới nói: “Được rồi, em cứ đi đi, Tân Dương bên này cũng không cần lo lắng quá, cứ chăm sóc cho Nhạc Nhạc đi, chờ Tân Dương được nghỉ, hai ba con anh sẽ qua bên đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui