Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

"Tôi thật sự không hiểu cậu có ý gì?" Lâm Thiến Thần trầm giọng nói.

"Hôm qua, Thủy An Kiều đột nhiên bắt cóc Lạc Lạc." Sở Ninh Dực nói, giọng nói dịu dàng trong giây phút ngẩng đầu thoáng cái liền trở nên lạnh lẽo, "Hôm nay, đúng một tiếng trước, có một gã tự xưng là tài xế xe lậu lại bắt cóc Lạc Lạc lần nữa, chẳng lẽ cô không cảm thấy quá trùng hợp à?"

"Hừ, nực cười thật đấy." Lâm Thiến Thần cười khẩy, "Lẽ nào chỉ vì tôi từng gây khó dễ cho cô ta một lần mà giờ cô ta có sứt chân sứt tay gì thì cũng là lỗi của tôi à? Tại sao Thủy An Kiều bắt cóc cô ta, cậu phải rõ hơn tôi chứ, chính cô ta đã đẩy mẹ người ta vào tù kia mà, không phải sao?"

"Đó là sự trừng phạt cho tội lỗi của bà ta, tôi chẳng vu oan gì cho bà ta cả." Thủy An Lạc áp chế cơn tức giận, mở miệng nói.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô, trấn an cảm xúc đột nhiên dâng trào trong cô.

"Được lắm." Sở Ninh Dực nói, sau đó giơ tay chỉ gã đàn ông đang nằm dưới đất, "Vậy còn gã này thì sao?"

"Câu này lại càng kỳ hơn rồi đấy, làm sao mà tôi lại biết người này được. Ninh Dực, giờ chỉ vì Thủy An Lạc mà cậu còn làm ra cả cái chuyện hãm hại người khác thế này à?" Lúc này Lâm Thiến Thần đã bắt đầu run sợ, nhưng cô ta cũng chỉ có thể cố giữ bình tĩnh, vì chỉ có vậy thì lần này cô ta mới không bại dưới tay Sở Ninh Dực được.

Sở Ninh Dực chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía Lâm Thiến Thần. Lâm Thiến Thần lùi lại một bước, cảm giác sợ hãi lúc này khó mà có thể che giấu được nữa.

"Thiến Thần, có lúc tôi từng nghĩ cô rất hiểu tôi, nhưng giờ, cô lại chẳng hiểu tôi chút nào cả. Nếu không đủ bằng chứng xác thực, tôi sẽ không mời cô đến đây. Tôi đã nói rồi, ai dám đụng đến người phụ nữ của Sở Ninh Dực này, kết cục... chính là mất đi thứ mà mình để tâm nhất."

"Cậu..." Lâm Thiến Thần kinh hãi và không thể giả bộ thêm được nữa. Cô ta dựa người vào cửa để chống đỡ cơ thể gần như đã xụi lơ của mình, thứ mà cô ta để tâm nhất, chính là anh!

"Cậu cố tình bỏ Thủy An Lạc lại, cậu căn bản không hề đến bệnh viện." Giọng nói của Lâm Thiến Thần run rẩy, tựa như đang thuật lại một việc khó tin, rõ ràng cô ta đã thấy anh bỏ đi rồi mới sai gã kia tới bắt Thủy An Lạc mà.

"Việc cô sai khiến Thủy An Kiều, tôi tạm thời chưa tìm được bằng chứng, nhưng cô lại định khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi thêm một lần nữa. Tôi chỉ có thể giúp cô thõa mãn thôi. Như vậy, tôi mới có được bằng chứng do chính cô cung cấp." Sở Ninh Dực nói ra mọi chuyện một cách rất thản nhiên.

Tuy nhiên những điều ấy vào tai Thủy An Lạc lại hoàn toàn khác. Dù anh làm vậy là vì cô, nhưng anh dùng thủ đoạn như vậy không sợ cô thật sự xảy ra chuyện gì sao? Anh có biết lúc đó cô sợ đến thế nào không? Một cơn phẫn nộ bất ngờ ập tới, khiến Thủy An Lạc không tài nào áp chế được.

Lâm Thiển Thần thở dốc kịch liệt, ánh mắt nhìn Sở Ninh Dực ngoại trừ khó tin thì chỉ còn lại đau đớn và bi thương. Cô ta từ từ ngồi thụp xuống đất, cả người y như một con gà chọi bị thua cuộc.

"Đúng, là tôi làm đấy thì sao?ôi hận cô ta, tôi hận cô ta không chết đi, dựa vào cái gì mà cô ta vừa xuất hiện, tất cả mọi thứ giữa chúng ta đều thay đổi!" Lâm Thiến Thần gào lên tê tái ruột gan.

Sở Ninh Dực chỉnh lại quần áo của mình, thản nhiên nói: "Tiếc thật đấy, tôi chẳng có bằng chứng gì cả, nhưng giờ cô lại tự mình thừa nhận rồi. Tôi nghĩ như vậy chắc không cần thêm chứng cứ gì khác nữa đâu nhỉ."

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, tiếng gào thét của Lâm Thiển Thần trong nháy mắt liền im bặt. Cô ta đã bị anh chơi một vố thật đau đớn, ngay đến một chút tôn nghiêm anh cũng không chừa lại cho cô ta!

Thủy An Lạc lại muốn cười, thắng à? Cô đã thua hoàn toàn rồi, Sở Ninh Dực vô tình hơn cô nghĩ, vì mục đích của mình, chuyện gì anh cũng có thể làm ra được.

"Bốp!!!"

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc kéo tay mình nên quay đầu lại, nháy mắt một cái tát rơi trúng mặt anh, đó cũng chính là cái tát đầu tiên trong cuộc đời này của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui