Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Kiều Nhã Nguyễn thở dài đứng dậy, lấy một hộp mì trong hốc dưới bàn học ra: "Ai gia vừa mới tích trữ lúc sáng, thưởng cho cưng đấy."

"Tao biết chỉ có Lão Phật Gia là thương tao nhất thôi mà." Thủy An Lạc ôm Kiều Nhã Nguyễn hôn chụt một cái, sau đó vui sướng đi trụng mì.

Trong nháy mắt Kiều Nhã Nguyễn bỗng cảm thấy thế giới của mình thật huyền ảo, một đứa thì bại não, một kẻ thì EQ không đủ, hai người này đúng là trời sinh một cặp mà.

Trong quán bar ồn ào náo nhiệt, luôn có một chỗ nào đó yên tĩnh đến lạ thường.

Sở Ninh Dực tựa trên ghế uống rượu một mình. An Phong Dương ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật. Phong Phong cúi đầu chơi đùa chiếc bật lửa trong tay, trong ánh sáng chớp nhoáng vang lên những âm thanh thanh thúy.

Bạch Dạ Hàn đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là bộ dạng Sở Ninh Dực đang nốc rượu.

Không sai, là nốc, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Sở Ninh Dực ném hình tượng tao nhã của mình ra sau đầu mà nốc cả chai rượu.

"Chuyện gì thế?" Bạch Dạ Hàn bước tới, đá đá An Phong Dương đang ngủ một cái rồi lướt qua anh ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực.

An Phong Dương bị đá tỉnh, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng rồi.

"Ai mà biết Sở Đại bị làm sao, tự nhiên sồn sồn lên lôi bọn này tới, nhưng lại chỉ ngồi ở đó nốc rượu một mình." Giờ An Phong Dương chỉ muốn ôm vợ ngủ, không muốn ở với con ma men này chút nào hết.

"Đến muộn." Sở Ninh Dực nói xong liền đẩy chai rượu trên bàn ra trước mặt Bạch Dạ Hàn, sau đó vẫn tiếp tục uống.

"Buồn quá thì đi gọi mấy đứa con gái vào đây." Phong Phong thản nhiên nói.

"Đừng nhắc đến phụ nữ với ông đây, phiền." Sở Ninh Dực tức giận nói.

Ba người kia liền đưa mắt nhìn nhau, lúc này An Phong Dương cũng hết cả buồn ngủ, "Sao thế, em gái tôi lại chọc giận cậu à?"

"Cô ta đúng là đồ không biết tốt xấu." Sở Ninh Dực nói xong lại tiếp tục tu một hớp rượu, sau đó ngả thẳng ra sofa, thuật lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Ba gã đàn ông nhìn người đàn ông đang tức giận bất bình, không kìm được mà vạch đen đầy mặt.

An Phong Dương nghe xong chửi thẳng luôn, "Sở Đại, cậu ngốc thật hay ngốc giả đấy hả?" Anh cảm thấy em gái mình nói cậu ta là heo, đúng là đã khách khí quá rồi.

"Tôi làm vậy còn chẳng phải là vì cô ấy sao." Sở Ninh Dực tức giận nói.

"Hết thuốc chữa rồi." An Phong Dương lại đổ ra sofa, chán nản lắc đầu.

Sở Ninh Dực tiếp tục vươn tay cầm chai rượu trên bàn, sau đó liền tu ừng ực.

"Tôi vốn nghĩ một người phụ nữ như Thủy An Lạc chẳng đáng để cậu phải làm gì, nhưng bây giờ, tôi lại thấy có chút đồng cảm với cô ấy rồi." Bạch Dạ Hàn nói xong đứng thẳng dậy đá cho An Phong Dương thêm một cái nữa, "Lát nữa nhớ đưa Sở Đại về, sáng mai tôi có một vụ kiện, đi trước nhé."

Quả thật giờ Sở Ninh Dực đã uống nhiều quá rồi, lúc này anh đang nhắm mắt nằm vật xuống sofa.

Phong Phong ngồi thẳng dậy nhìn Sở Ninh Dực, "Thì ra đây chính là di chứng của việc bạo phát chỉ số thông minh, tự nhiên tôi lại thấy cuộc sống này công bằng trở lại." Phong Phong nói xong liền đi theo Bạch Dạ Hàn về luôn.

Nhưng hai người đi rồi không hề biết rằng, sau khi Sở Ninh Dực tỉnh lại, biết mình bị hai thằng bạn giễu cợt thì sẽ thế nào?

An Phong Dương tức giận trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực, hận không thể lao tới tát cho cái mặt đẹp trai kia vài cái. Em gái anh tát cậu ta có một cái, đúng là quá hời cho cậu ta rồi. Có điều, nếu Bạch Nhị và Phong Tứ không chỉ rõ ra Sở Ninh Dực sai ở đâu thì anh cũng chẳng cần thiết phải làm vậy, việc dạy dỗ một kẻ cho chỉ số EQ bằng âm này, phải để em gái anh trị mới được.

An Phong Dương đi tới đỡ Sở Ninh Dực đã say mèm dậy, "Sở Ninh Dực không gì là không làm được, nếu bị người ta biết thật ra cũng chỉ là một thằng ngốc trong chuyện tình cảm thì không biết liệu đây có trở thành tiêu đề nóng hổi của thành phố A này không nhỉ?" An Phong Dương lẩm bẩm, sau đó đỡ anh rời khỏi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui