Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Ba của Tiểu Bảo Bối.

Cách xưng hô này...

Thật ra nghe cũng không tệ!

Tâm trạng phập phồng lên xuống suốt một đêm của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng được bình ổn lại, sau đó anh mới bình tĩnh chuyển lại kênh vừa nãy.

Thủy An Lạc quay đầu lại liếc xéo Kiều Nhã Nguyễn một cái, bà đây phải thế này là do lỗi của ai hả?

Kiều Nhã Nguyên ho khan, giả vờ bình tĩnh băng bó cho những người bệnh khác, cơ mà tiếng gọi “ba Tiểu Bảo Bối à” kia khiến cho cô nàng nhịn không nổi, cảm giác cứ như nghe thấy ba chữ "ba nó à" ấy, buồn cười chết đi được.

Thấy Kiều Nhã Nguyễn không cười nữa, Thủy An Lạc quay lại nói tiếp: "Chuyện là thế này, chủ yếu vì bọn tôi phải thực hiện lý tưởng sống cao đẹp, sau đó đưa Kiều Thái Hậu hướng đến đỉnh cao của nhân sinh cho nên tôi mới phải tới đây. Nhưng mà di động của tôi bị hết pin nên không liên lạc được chứ không phải cố tình không nói với anh đâu, dù sao thì... thôi nói vậy đã nhé." Thủy An Lạc nói một lèo với tốc độ sét đánh xong cũng không biết mình đang nói cái gì, sau đó cô trả lại micro rồi quay lại tiếp tục làm việc với Kiều Nhã Nguyễn.

Sở Ninh Dực hừ lạnh, cái gì là lý tưởng sống cao đẹp, đỉnh cao của nhân sinh, anh đây chỉ muốn nói: Thủy An Lạc, sao em không trèo lên trời luôn đi?

"A, a, ma~" Tiểu Bảo Bối gào thét xông tới, ngón tay bé xíu chỉ thẳng tivi hô to gọi nhỏ, ê ê người này con biết nè.

Sở Ninh Dực híp mắt nhìn cậu con trai còn không cao bằng cái tủ để tivi đang kích động nhìn mình, hình như nhóc con đang muốn hỏi sao mẹ lại chui vào trong đó thì phải?

Có quỷ mới biết là tại sao mẹ con lại xuất hiện ở đó?

Địa điểm phỏng vấn đã được thay đổi, Sở Ninh Dực không có tâm trạng xem tiếp nữa. Anh bế Tiểu Bảo Bối đang nhoi nhoi trong xe tập đi lên rồi trầm giọng nói: "Đến giờ đi ngủ rồi."

Đi ngủ, Tiểu Bảo Bối đã gào thét nguyên một buổi tối lúc này bắt đầu tìm mẹ.

Quét một hồi không thấy mục tiêu đâu, cái miệng nhỏ bĩu ra, rồi khóc toáng lên.

Thím Vu vội buông việc chạy tới, khẽ nói: "Thiếu gia, tôi tới đây."

"Không sao, thím đi nghỉ đi." Sở Ninh Dực nói xong liền tóm cái thân hình nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối đang vùng vẫy đòi mẹ đi lên lầu.

Chuyện tấm ảnh anh vẫn chưa rõ lắm, xem ra phải đợi cô về rồi nói sau vậy.

Còn Phong Phong lúc này đang ở trường, xem tin tức xong có xúc cảm muốn ném vỡ luôn cái điều khiển. Cô ấy lại chạy, đã thế còn chạy đến cái nơi nguy hiểm kia nữa, chán sống rồi hay sao hả?

"Trốn tôi phải không?" Trong mắt Phong Phong lóe lên một tia thâm độc. Trên tivi sớm đã không còn thấy bóng của Kiều Nhã Nguyễn đâu nữa, nhưng hơi thở lạnh lẽo xung quanh anh lại ngày càng dày đặc.

Trời vẫn mưa như trút nước, hơn nữa có vẻ càng ngày càng to hơn, phía dưới là dòng lũ cuồn cuộn, còn các bác sĩ thì vẫn bận rộn ở phía trên.

Có lẽ vì đã giải quyết được chuyện gọi điện thoại cho nên dù bận bịu và bên ngoài vẫn mưa như thác đổ thì tâm trạng của Thủy An Lạc vẫn tốt vô cùng. Cô và Kiều Nhã Nguyễn ngồi trong một góc chỗ các bác sĩ nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài.

Thủy An Lạc tựa đầu vào vai Kiều Nhã Nguyễn, hai mắt khép hờ.

"Cho tao xin lỗi chuyện hôm nay nhé." Kiều Nhã Nguyễn vẫn áy náy nói.

"Hừ, mày nói xong chưa thế, đã nói đến mấy trăm lần rồi." Thủy An Lạc cười nhạo một tiếng. Cô mở mắt nhìn khung cảnh bên ngoài: "Không biết Tiểu Bảo Bối đã ngủ chưa nữa?"

"Ầy, giờ mày với Sở tổng thế nào rồi? Mày lại chuyển về rồi à?" Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.

Thủy An Lạc lắc đầu nói, "Tao cũng chẳng biết nữa, có vẻ như giữa bọn tao còn nhiều vấn đề lắm."

"Nhưng mày thích anh ấy mà." Kiều Nhã Nguyễn quả quyết nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn ra màn mưa bên ngoài, không nói gì tiếp nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui