Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Anh ấy nói, không liên quan gì đến Tiền Đình.

Nói như vậy, Cố Tỉ Thành tin tưởng cậu.

Tiền Đình mím chặt mối, nghe Cố Tỉ Thành gọi xong cuộc điện thoại.

Cổ Tĩ Thành cam đoan chuyện này với Thủ trưởng rồi cúp máy, nhìn về phía Tiền Đình.

“Ra ngoài đi, cậu chỉ cần nhớ chuyện này không liên quan tới cậu. Bất kể người khác nói gì, nhớ lấy ước nguyện ban đầu của cậu khi vào đây, thế là đủ.” Cố Tỉ Thành nói rồi phất tay bảo cậu đi ra.

Tiền Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

“Huấn luyện viên, anh biết cả rồi?” Cố Tỉ Thành hờ một tiếng, đưa tay bảo cậu ra ngoài.

“Có một người tên là Tống Kha từng tới tìm tôi, đề nghị tôi trong ngoài phối hợp, nhưng tôi đã từ chối, giờ là ai thì tôi không biết.” Tiền Đình gằn giọng nói, “Đáng ra tôi nên báo cáo chuyện này từ trước, xin giáo quan hãy phạt giam tối.” Tiền Đình nói rồi, lập tức hành lễ chào kiểu quân đội.

Tống Kha.

Quả nhiên là gã.

Đối với Cố Tỉ Thành mà nói thì đáp án này chẳng có gì đáng tò mà, thế nên anh cũng chẳng thấy kinh ngạc chút nào.

“Không cần thiết phải phạt giam cậu, gã ta chẳng qua chỉ muốn lần huấn luyện của tôi thất bại thôi. Thời gian tới đây tất cả mũi dùi đều chĩa về phía cậu, Tiền Đình, cậu có thể chống đỡ được hay không, có nghĩa là có thể kéo dài thời gian cho tôi hay không.”

“Có thể!” Tiền Đình nghiêm túc nói.

Cố Tỉ Thành khẽ gật đầu, đưa tay ý bảo cậu có thể ra ngoài rồi.

Tiền Đình hít một hơi sâu, quay người đi ra.

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn đứa con trai đang nghịch đồ chơi của mình. Gã muốn đấu, lần này anh sẽ đấu cùng gã đến cùng.

Về vấn đề về vũ khí huấn luyện lần này, trong quân doanh nhanh chóng truyền đi lời đồn về ân oán giữa Tiền Đình và Cố Tỉ Thành, cho nên, lời đồn đại khắp nơi, đa số đều cảm thấy việc này do Tiền Đình làm, bởi vì cậu ta có nguyên do để làm vậy, cho nên họ cảm thấy Tiền Đình hại họ, cố tình cô lập Tiền Đình, thậm chí còn bắt đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt của kẻ thù.

Khi Sở Lạc Nhất biết chuyện này, ít nhiều gì cô cũng thấy kinh ngạc, không ngờ mọi chuyện lại biến thành như thế.

Cho nên, kẻ ác trong chuyện này thực ra là Tống Kha.

Nhưng đến sau cùng Tiền Đình lại phải gánh chịu.

Cố Tỉ Thành lại cảm thấy chuyện này đã giúp cậu ta, bởi vì có như thế, anh mới có thể nhìn rõ thực lực của Tiền Đình và suy nghĩ thật sự của cậu ta, không vì ân oán của đời trước mà bỏ lỡ một nhân tài thực sự.

Mà khi chuyện này bắt đầu phát triển mạnh, Sở Lạc Nhất thấy Cố Tỉ Thành bận rộn hơn, mà cả chị em tốt của cô cũng bận hơn.

Cho nên, một buổi tối nào đó, khi Kiều Vi Nhã từ bên ngoài trở về, Sở Lạc Nhất lạnh lùng hỏi, “Em với Cố Tỉ Thành đi vụng trộm đấy à?”

Kết quả là bị Kiều Vi Nhã đánh cho một trận tơi bời khói lửa.

Mà những ngày tháng sau đó lại càng lạ hơn, bởi vì đến cả binh sĩ trong quân doanh cũng bận rộn hơn, thử hỏi có kỳ lạ không cơ chứ?

Ngày tháng càng gần đến lúc diễn tập quân sự, Sở Lạc Nhất nghĩ, ô, thì ra họ bận chuyện diễn tập quân sự.

Mà gần đây Tiền Đình vẫn bị công kích nặng nề như trước, ngoài mấy người ra, không ai muốn huấn luyện cùng cậu ta.

Đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng bàn luận của người khác.

Vì thế mà tình cảm giữa các thành viên trong tổ đội nhỏ của Tiền Đình lại càng ngày càng tốt, huấn luyện tiến bộ vượt bậc.

Cố Tỉ Thành nhìn thấy cảnh này mà rất hài lòng.

“Bây giờ tôi hiểu tại sao cậu nói vụ vũ khí này là một chuyện tốt đối với cậu rồi.” Đoàn trưởng đứng bên cửa sổ, nhìn tổ đội nhỏ huấn luyện bên ngoài, nói với vẻ hài lòng, “Cậu để họ tự chọn ra một tổ đội Sói Săn, mấy người đó liên hợp lại, có tin tưởng rồi, có đoàn kết rồi, quan trọng nhất, có cả năng lực rồi.”

“Có biết người tri thức thường khinh nhau không?” Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn Đoàn trưởng, mỉm cười hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui