Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Về à?” Sở Lạc Nhất khựng lại, “Hai người quyết định làm lành hôm nay luôn hả? Làm lành vào giây cuối cùng của ngày mười một, rồi một giây sau chia tay?”

“Ý kiến này cũng khá đấy.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Sở Lạc Nhất: “...”

Được rồi, còn về hoa quả trên núi, “Tại sao phải đợi tối nay mới hái? Chúng ta có thể đi ngay bây giờ, không phải đã huấn luyện xong rồi sao?”

“Chị bị ngốc hả, người ta còn chưa dọn xong đồ chị đã lên đó hái trộm quả, đẹp mặt không, chuyện như thế này phải làm vào lúc đêm khuya thanh vắng mới tốt.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói linh tinh.

Sở Lạc Nhất cười ha hả, sau đó quay người về phòng ngủ, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Kiều Vi Nhã không khỏi vỗ vỗ ngực mình, đúng là hết hồn chim én.

Suýt chút nữa là lộ rồi.

Cho nên, đợi khi nào Cố Thành cầu hôn xong, cô phải bảo Cố Tỉ Thành cảm tạ cho đến nơi đến chốn mới được.

Trong ngày lễ độc thân này, ban ngày vẫn rất bình thường, Cố Tỉ Thành vẫn không quay lại, nghe nói anh bận xử lý công tác sắp xếp cuối cùng của diễn tập quân sự, mà Sở Lạc Nhất biết bên đối lập lần này là anh trai cô.

Cho nên, Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Ninh, đúng là oan gia đời trước.

Sáu giờ tối, ngày tháng mười một ở thành phố J đã tối đen.

Sở Lạc Nhất tìm được chiếc đèn pin lúc trước, đang định lên núi cùng Kiều Vi Nhã.

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ náo loạn đòi mặc quân phục, Sở Lạc Nhất sầm mặt nhìn bé, “Đi hái hoa quả thôi mà, con mặc đồ trang trọng như thế làm gì?”

“Mặc!” Tiểu Quỷ Quỷ gân cổ cãi.

“Đi về là ngủ luôn.”

“Mặc, mặc.”

“Rồi rồi rồi, mặc mặc mặc, con là tổ tông của mẹ, được chưa?” Sở Lạc Nhất kêu lên, bế con trai đứng dậy, về phòng tìm quân phục cỡ trẻ em của nhóc, vừa thay đồ cho nhóc vừa càm ràm, “Con nói xem, sao con càng ngày càng không đáng yêu thế, mặc cái này về nhà mẹ còn phải giặt cho con.”

“Mẹ, nói nhiều...” Tiểu Quỷ Quỷ hừ một tiếng.

Sở Lạc Nhất: “...”

Kiều Vi Nhã cười đến mức ngã lăn ra giường, nhìn thằng bé bé thế thôi chứ nói câu nào chết câu đấy.

Ừm, nói nhiều thật đấy.

Sở Lạc Nhất mặc xong quần áo cho nhóc, sau đó vỗ vào mông cu cậu một cái, “Xong rồi.”

Tiểu Quỷ Quỷ thay đồ xong rất vui, lắc lư đi phía trước, nhưng vẫn không ngã được. Tuy chân người ta hơi ngắn, những người ta đi đường vững lắm nha.

Ngọn núi nằm ở phía sau khu nhà cho thân nhân, khoảng cách không xa, cho nên họ đi bộ qua đó.

Tiểu Quỷ Quỷ dọc đường không cho Sở Lạc Nhất bế. Sở Lạc Nhất cứ bế nhóc lên là nhóc lại cuống cuồng đòi tự đi, cho dù dùng cả chân cả tay cũng phải tự đi.

Kiều Vi Nhã ôm Sở Lạc Nhất đi phía sau, “Chị bị con trai chế quá nhỉ, nhìn người ta tự đi kìa.”

Sở Lạc Nhất liếc xéo cô một cái, sau đó nói, “Đợi em có con đi, em sẽ biết cảm giác bị con mình chế đấy.”

Tiểu Quỷ Quỷ hì hục trèo lên, còn quay đầu kêu mẹ đi nhanh lên, không nhanh bằng nhóc nữa.

Môi trường trên núi khá tốt, hai bên là cây quả dại, cũng là nguyên nhân chủ yếu để họ lên núi.

Sở Lạc Nhất đi đến lưng chừng núi, cảm thấy đã gần đủ rồi.

“Ở đây thôi, không cần lên trên nữa.” Sở Lạc Nhất nói, ngồi thụp xuống rút giấy ra lau tay cho Tiểu Quỷ Quỷ.

Chỉ có điều, Sở Lạc Nhất vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của Kiều Vị Nhã. Sở Lạc Nhất vội quay đầu nhìn, đã không thấy bóng dáng Kiều Vi Nhã đầu nữa.

“Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm...” Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ lên, căng thẳng nhìn xung quanh, “Tiểu Bất Điểm, em ở đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui