Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc hừ một tiếng, rồi lại cắn thêm cái nữa, kiêu căng nói: "Không ngon." Rồi cô còn nhổ phì phì mấy cái, toàn bùn là bùn.

Nhưng Thủy An Lạc vừa nói xong lại bị Sở Ninh Dực đang cõng phía sau chuyển qua ôm ra đằng trước, hai tay anh đỡ lấy hai đùi của cô, để chân cô kẹp vào eo mình, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô một cái.

Thủy An Lạc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta một lần nữa cướp mất toàn bộ hơi thở.

Bước đi của anh vẫn không dừng lại, nhưng cô thì từ phía sau lưng đã chuyển tới trước mặt anh.

Sao cô lại bị chuyển ra phía trước thế này?

"A..."

Sở Ninh Dực bỗng cắn lên môi cô một cái, mang theo cảm giác tê dại.

Cả người Thủy An Lạc run lên, nương vào ánh trăng để nhìn người đàn ông đang cách mình một khoảng cách nhất định này. Cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp vào eo anh, dưới mông là cánh tay cứng như thép của anh, tư thế này giống như khi anh vừa mới cõng cô, chỉ có điều giờ đã bị đổi chỗ mà thôi.

Từ sau ra đằng trước chỉ trong đúng một giây, cô hoàn toàn không hiểu thay đổi kiểu gì mà nhanh được như vậy luôn.

"Tai ngon hay miệng ngon?" Sở Ninh Dực bế cô tiếp tục tiến về phía trước, nhưng vẫn không quên trêu ghẹo cô.

Có điều nụ hôn này không những không dập được ngọn lửa trong anh, ngược lại còn càng bừng lên mãnh liệt.

Thủy An Lạc cảm thấy từ hồi cô quay về bên anh đến giờ, mỗi lúc anh lại sáng chế ra được một kiểu mới để hành hạ cô hơn.

Đừng nói tới mấy cái dồn tường, dồn giường, dồn sofa, hay dồn gì gì đó tầm thường kia, chỉ tính cái dồn không khí của Sở tổng thôi cũng suýt chút nữa là hủy luôn cái eo của cô rồi, giờ lại chế ra nụ hôn xoay chuyển một trăm tám mươi độ thế này, Sở tổng nhà cô thật sự định khai phá ba trăm sáu mươi cách hôn đấy à?

Thủy An Lạc mím môi không nói gì. Cô dám cá chắc giờ cô có nói gì thì Sở tổng cũng sẽ có lý do để trêu cô thôi, cô đâu có ngốc như vậy chứ.

Sở Ninh Dực thấy cô im lặng, lại cắn lên môi cô một cái: "Không nếm ra à?"

Lúc anh đang nói kiểu mập mờ để trêu cô, Thủy An Lạc liền cắn lên môi anh một cái, hung hăng nói: "Chẳng ngon gì cả, toàn đất là đất."

Sở Ninh Dực khẽ cười, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, tất nhiên là anh biết giờ trên người hai người toàn là bùn đất, cơn mưa có thể gột rửa được thì tạnh mất rồi, giờ chỗ này cũng chẳng có gì để hai người rửa sạch được cả.

"Anh nhìn đường đi kìa." Thủy An Lạc sợ anh cứ đi như vậy sẽ làm mình ngã mất.

Sở Ninh Dực nhíu mày, "Không làm em ngã được đâu. Thủy An Lạc, sau này em không được phép để bất cứ tên nào cõng em nữa đâu đấy." Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc ôm cổ anh, rung rung cái chân kẹp bên hông, cô không lên tiếng, nhưng không thể giấu được nụ cười trên khóe môi.

"Vui lắm hả?"

"Cũng thường thôi, Sở tổng ghen vì em kìa." Thủy An Lạc cười tít mắt, sau đó lại tựa vào lồng ngực của anh, mắt không chịu nổi nữa liền khép lại.

Sở Ninh Dực vốn định nói gì đó, nhưng vẫn cau mày nương theo ánh trăng nhìn cô, lồng ngực anh đang được hơi thở mát lạnh của cô xâm chiếm. Sở Ninh Dực bất đắc dĩ lắc đầu, đốt lửa lên xong lại ngủ mất như thế là sao. Nhưng lại nghĩ chắc cô cũng đã phải cố gắng rất nhiều ấy nhỉ, từ tối qua đến giờ với cô mà nói quả là một cơn ác mộng.

Sở Ninh Dực cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán cô, dịu dàng nói: "Anh hứa với em đây sẽ là lần cuối cùng, sẽ không có ai có thể làm tổn thương em được nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui