Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lúc Sở Ninh Dực xuống núi liền trông thấy một bóng người cứ luẩn quẩn trong bóng tối, khóe miệng anh nhếch lên, đi đường khác để tránh khỏi bóng người kia.

Nhưng khi anh trông thấy Kiều Nhã Nguyễn vẫn cùng mọi người tìm Thủy An Lạc dưới hạ lưu, lại cúi đầu nhìn cô gái đang say giấc trong lòng mình, liền quay người rời khỏi đây luôn.

Phải dạy cho cô gái kia một bài học, nếu không sau này lại đưa đồ ngốc này nhà anh đi mạo hiểm mất.

Kiều Nhã Nguyễn không còn khóc lóc nữa, nhưng giọng nói của cô thì đã khản đặc. Cô đi dọc từ hạ lưu xuống nhưng chẳng tìm thấy gì cả, còn những người phía trước lại tìm thấy hai cậu quân nhân gặp nạn trước đó.

Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy âm thanh phía trước, vội lảo đảo chạy qua đó, khản cả cổ vẫn bảo mọi người tránh ra.

Phong Phong chỉ lẳng lặng đi theo phía sau, cau mày suốt cả quãng đường.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang vô cùng đau lòng, nhưng anh lại chẳng thấy vui vẻ gì cả, vì nỗi đau này không phải do anh ta gây nên. Sao cô ấy lại có thể đau lòng vì người khác chứ?

Kiều Nhã Nguyễn bước tới, thấy thi thể toàn bùn đất không phải là phụ nữ, lúc này mới thả lỏng được tâm trạng căng thẳng của mình. Cô ngã ngồi xuống vũng bùn, khàn giọng nói: "Không phải là nó, không phải là nó, chưa tìm thấy xác thì có nghĩa là nó vẫn còn sống, nó vẫn còn sống."

"Kiều Nhã Nguyễn, đủ rồi đấy." Thấy dáng vẻ đau thương đến tuyệt vọng của cô, Phong Phong bỗng cảm thấy buồn bực, anh ta bước tới kéo Kiều Nhã Nguyễn lên, "Cô nhìn cô xem giờ thành ra cái bộ dạng gì đây?"

"Mặc kệ tôi." Kiều Nhã Nguyễn hất anh ta ra, nhưng vì bị bật ngược lại nên cô lại ngã phệt xuống vũng bùn, nước bẩn văng hết lên mặt.

Phong Phong bị Kiều Nhã Nguyễn đẩy ra, cơn giận liền bốc lên, cô gái này điên rồi sao? Chẳng lẽ muốn lấy mạng mình đền cho Thủy An Lạc ngay ở đây luôn chắc?

Hơn nữa giờ còn chưa thấy xác của Thủy An Lạc, Sở Đại đến giờ vẫn chưa xuất hiện, cũng đã biết là chết hay chưa đâu.

Phong Phong nghĩ vậy rồi liền bước tới bế bổng Kiều Nhã Nguyễn lên, mặc kệ cô có vùng vẫy thế nào cũng đưa cô đi, dù đang rất tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế lại nói vào tai cô: "Đừng có quẫy nữa, nếu Thủy An Lạc thật sự xảy ra chuyện, cô nghĩ Sở Đại có thể im lặng được đến giờ hả?"

Kiều Nhã Nguyễn đang giãy giụa bỗng dừng lại, "Anh nói cái gì?"

Phong Phong nhanh chóng bế cô rời khỏi nơi này, "Sở Đại tới giờ vẫn chưa xuất hiện, nếu không phải đã tìm thấy Thủy An Lạc thì cũng biết Thủy An Lạc đang ở đâu. Bộ phim này cô diễn đến đây thôi là đủ rồi." Phong Phong nói rồi quăng luôn Kiều Nhã Nguyễn vào xe, trong lúc cô đang định giãy ra thì đã kịp nhét cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn vào cho cô xong rồi, "Diễn quá là phản tác dụng đấy."

Kiều Nhã Nguyễn cố chịu đựng cơn đau buốt trong cổ họng. Cô mím chặt môi nhìn anh ta, lại không biết có nên tin lời anh ta nói hay không.

Phong Phong vươn tay ra xoa mặt cô, "Đừng ngốc nữa, nếu Sở Đại không đồng ý thì ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận người đâu." Phong Phong nói xong chốt chặt đai an toàn cho cô rồi đi vòng qua bên kia lên xe rời khỏi nơi này.

Tại sao lại muốn an ủi cô, Phong Phong nghĩ, chỉ có anh ta mới có thể khiến cô đau khổ, ai khác đều không có cái quyền đó, kể cả là Sở Ninh Dực cũng không được.

Rạng sáng, Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về được đến nhà.

Thím Vu nghe thấy tiếng mở cửa chạy ra liền trông thấy cảnh này, hô lên một tiếng: "Tiểu tổ tông của tôi ơi..."

Sở Ninh Dực cau mày, ý bảo thím Vu nhỏ tiếng một chút.

Thím Vu hiểu ý anh lập tức bịt miệng mình lại.

"Thím Vu, hôm nay để Bảo Bối ngủ với thím đi, còn nữa, từ ngày mai, không được cho bất cứ ai đến nhà mình, cũng không được nói cho bất cứ ai biết chuyện chúng tôi đang ở nhà."

Thím Vu bịt miệng lại nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu, ra điều tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui