Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc đứng dậy xoa hông ngồi xuống giường, vừa ngẩng lên liền trông thấy cái mặt đen sì của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc cười gượng, cũng tại cô hết cách rồi mà?

Sở Ninh Dực hất đồ trên người mình ra, trừng mắt với Thủy An Lạc rồi từ từ đi về phía cửa, mở ra một khe nhỏ, thấy Hà Tiêu Nhiên đặt thằng bé xuống rồi xách túi ra khỏi nhà.

"Nếu tối nay Ninh Dực nó về rồi thì tôi không đưa thằng bé đi nữa, còn chuyện của Lạc Lạc thì nhớ phải bảo nó đi tìm đấy, nghe rõ chưa?"

"Vâng, vâng..." Thím Vu cười ha hả đồng ý.

Tiểu Bảo Bối được thả lại vào xe liền chạy như bay về phía cầu thang, nhóc vừa thấy mẹ xong, nhóc phải đi tìm mẹ, tiếc là cái xe tập đi này của nhóc không leo thang được.

"Ư ~ ư ~"

Tiểu Bảo Bối vươn tay đòi lên, nhưng xe lại bị kẹt lại ở bậc cầu thang, không thể nhúc nhích được nữa.

Thím Vu và Hà Tiêu Nhiên quay lại nhìn Tiểu Bảo Bối. Thím Vu thấy hơi lo, nhưng Hà Tiêu Nhiên lại nói: "Chắc nó buồn ngủ rồi, bà đưa nó đi nghỉ đi, tôi về trước đây."

Sau khi đóng cửa lại, thím Vu vỗ bụp lên ngực mình một cái, hai chân mềm oặt dựa vào cánh cửa.

Thấy thím Vu đóng cửa lại rồi Sở Ninh Dực mới mở cửa ra.

Tiểu Bảo Bối ngẩng phắt lên, trông thấy daddy của mình một cái liền cười toét miệng, cái tay nhỏ với với đòi bế.

Lúc Sở Ninh Dực bước xuống, thím Vu vẫn đang vỗ thùm thụp lên ngực nhìn Sở Ninh Dực, hoảng sợ kêu lên: "Trời đất ơi, dọa chết bà già này rồi."

Sở Ninh Dực tóm con trai ra khỏi xe tập đi, Tiểu Bảo Bối lập tức ôm lấy cổ ba, tay còn lại chỉ lên lầu, "A~ a~ Ma~"

"Thím Vu, không còn chuyện gì nữa rồi, thím đi nghỉ đi." Sở Ninh Dực nói rồi liền bế Tiểu Bảo Bối lên lầu.

Tím Vu đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng Sở Ninh Dực muốn nói gì lại thôi.

Sở Ninh Dực đi được vài bước, lại ngoảnh lại nhìn bà, "Không sao, mấy ngày nữa là có thể giải quyết được chuyện này rồi."

Thím Vu liền bước tới, "Không phải, ý tôi là, thiếu gia à, sao bỗng nhiên thiếu phu nhân lại xảy ra chuyện vậy?"

Ngay đến thím Vu cũng thấy nghi ngờ gì đó, chắc không ít người của cái thành phố A này cũng đều đang hoài nghi, còn cái anh cần chính là sự nghi ngờ này.

"Chỉ là một vài kẻ không biết tự lượng sức mình thôi." Sở Ninh Dực nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối quay đi.

"Thiếu gia, chốc nữa còn ăn cơm đấy nhé." Thím Vu gọi anh một tiếng.

Sở Ninh Dực gật đầu, nhưng không quay lại mà bế Tiểu Bảo Bối về phòng.

Tiểu Bảo Bối trông thấy mami của mình lập tức kích động vươn tay đòi mẹ, lâu lắm rồi nhóc không gặp mẹ đấy.

Thủy An Lạc vội vàng đưa tay đón lấy con, nhưng Sở Ninh Dực không giao thằng bé cho cô, mà chỉ lườm cô một cái, sau đó anh đặt Tiểu Bảo Bối lên giường. Bé con ê a một tiếng, cái tay nhỏ đặt xuống giường, chớp mắt bò về phía mẹ, không ai có thể cản được tâm trí muốn bò tới chỗ mami của nhóc đâu.

Tay của Thủy An Lạc đang bị thương nên tất nhiên là anh sẽ không cho cô bế thằng bé rồi.

Tiểu Bảo Bối bò lên người mẹ, bàn tay tí hon tóm tóm lấy "bát cơm nhỏ" của mình, tuy vừa mới bú sữa rồi nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn muốn ăn nữa.

Thủy An Lạc tóm cái tay nghịch ngợm của con trai lại, khẽ nhíu mày, trước đó cô có vắt sữa ra một lần, nhưng sau lần đó đến giờ chắc sữa cũng bị chua mất rồi, không thể cho thằng bé ăn được.

"Không ăn được, chua lắm, đau bụng đấy." Thủy An lạc cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ của con trai, dịu dàng nói.

Nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn cương quyết muốn bú cho bằng được, cái tay nhỏ khua khua không cho mami giữ nữa.

Sở Ninh Dực nhíu mày, chua rồi?

Ý là sao cơ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui