Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

"Sở Ninh Dực, trả điện thoại cho em." Thủy An Lạc bước nhanh tới chắn không cho Sở Ninh Dực đi, sau đó giơ tay ra đòi điện thoai, cô nhất định phải báo với đàn anh là cô vẫn còn sống.

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn cái tay cô đang đưa ra trước mặt mình, sắc mặt lại lạnh thêm mấy phần.

"Sao nào, em lo anh ta tự trách vì chuyện của em đến thế cơ à?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, bàn tay chìa ra vẫn không thu về, vẫn nhìn chằm chằm vào anh, "Đưa đây cho em!"

Sở Ninh Dực thấy cái vẻ khăng khăng này của Thủy An Lạc, quanh thân lại toát ra khí lạnh như băng.

Thủy An Lạc mím môi nhưng nhất quyết không chịu nhượng bộ, hôm nay cho dù có thế nào cô cũng nhất định phải lấy lại được điện thoại của mình.

"Thủy An Lạc, em cho anh một lý do đi." Sở Ninh Dực lên tiếng, rõ ràng đang rất kiềm chế bản thân mình.

Lý do?

Thủy An Lạc nghĩ, người như Sở Ninh Dực làm bất cứ chuyện gì đều phải cần tới lý do sao, anh luôn dùng lýtrí của mình để giải quyết mọi vấn đề mà không dây dưa tới tình cảm.

"Sở Ninh Dực, em không thể vì để đối phó với những kẻ muốn làm tổn thương em mà lại khiến những người quan tâm đến em phải tự trách, đau khổ như thế." Thủy An Lạc gằn từng câu từng chữ, mỗi lời cô nói ra đều nghiêm túc một cách kỳ lạ.

"Những người quan tâm đến em?" Sở Ninh Dực lặp lại mấy chữ đó một lần nữa, nhưng giọng điệu lại mang theo sự mỉa mai và châm chọc, "Hay phải nói là người yêu em mới đúng."

"Sở Ninh Dực!" Thủy An Lạc tức giận quát lên.

Không biết là vì bị anh nói trúng sự thật, cho nên cô mới không thể kiềm chế nổi cơn giận của mình hay là vì không thể nào hiểu nổi cái kiểu lý trí của anh nên mới không khống chế được cơn giận, tóm lại là cô phát điên lên rồi.

"Anh không chỉ không hiểu thế nào là tình cảm, mà anh chính là một con heo chẳng biết một tí gì tình cảm hết." Thủy An Lạc hét lên, đẩy anh ra rồi chạy về phòng mình.

Tình cảm của cô đối với đàn anh, đó là sự kính trọng.

Còn việc để người khác không phải lo cho mình thì đó chính là một phép lịch sự tối thiểu của một con người, nhưng anh lại không hiểu điều này.

Anh không những không hiểu, thậm chí anh còn khịt mũi coi thường phép tắc lịch sự cơ bản này nữa chứ.

Thấy Thủy An Lạc chạy ra ngoài rồi đóng sầm cửa phòng ngủ lại, bên tai Sở Ninh Dực vẳng lại câu cô vừa mới mắng mình. Dám mắng anh là heo, lá gan của cô nhóc này thật sự càng ngày càng lớn rồi đấy?

***

Lúc này dưới hạ lưu, cường độ tìm kiếm cũng ngày một ít dần, có thì cũng chỉ là những quân nhân được hạ lệnh tiếp tục tìm kiếm, ngoài ra còn có Mặc Lộ Túc vẫn chưa hề rời khỏi nơi này.

Trong bóng tối, hai tay Mặc Lộ Túc chắp sau lưng, vẫn chỉ có một hình ảnh lặp đi lặp lại trước mắt anh, đó chính là cảnh Thủy An Lạc trượt chân rơi xuống chỗ đất đá sạt lở rồi trôi đi mất.

Lan Hinh đứng cách đó không xa, hai tay cô ta siết chặt lại. Cô ta không tin, đã nhiều ngày như thế rồi, Thủy An Lạc còn có thể sống được sao? Có khi xác của cô đã bị đám đất đá kia vùi lấp rồi không chừng?

Nghĩ vậy, khóe môi cô ta lại nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Cô ta lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi đi.

[Mười giờ sáng ngày mai, đến quán cafe đối diện bệnh viện.]

Gửi xong tin nhắn cô ta liền xóa đi luôn, sau đó tắt máy cất đi rồi mới bước tới.

Vừa bước tới cô ta đã nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Mặc Lộ Túc, buồn rầu nói, "Lộ Túc, đã bốn ngày trôi qua rồi, anh cũng nên bỏ cuộc đi thôi."

"Buông tôi ra." Mặc Lộ Túc lạnh lùng nói, "Lan Hinh, cô khó chịu cũng đúng lúc thật đấy." Mặc Lộ Túc nói rồi bất ngờ nhìn thẳng vào mặt cô ta, lúc này trong mắt đã dâng lên sự lạnh lẽo cực hạn.

Lan Hinh run bắn người lên một cái, trong con ngươi màu lam nhạt ánh lên vẻ đau khổ vì bị hoài nghi, "Lộ Túc, anh có ý gì thế?"

"Tôi có ý gì cô còn không hiểu sao? Sao cứ phải chọn lúc mưa to nhất rồi đòi đi đưa thuốc, sao lại cứ phải cảm thấy khó chịu vào đúng lúc đó hả?" Mặc Lộ Túc từng bước từng bước một ép cô ta lùi về phía sau, từng câu từng chữ lạnh như thể bị tẩm độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui