Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên chân mình rồi đưa tay xoa đầu cô, tay còn lại thì mở máy tính ra nhìn bản báo cáo quá trình cải tổ của Viễn Tường do mấy quản lý cấp cao kia gửi tới.

Thủy An Lạc chọc khẽ vào cằm mình: "Thế cũng có nghĩa là nó sẽ bị thôi học đấy nhỉ, đã năm tư rồi?"

"Vậy thì sao chứ, mày có biết ba nó là ai không, người ta có tiền đấy nha!" Kiều Nhã Nguyễn cười khinh miệt một tiếng.

"Tao có biết đâu, tao cũng đâu phải mẹ nó chứ! " Thủy An Lạc nói một cách vô tội, chọc cho Kiều Nhã Nguyễn bật cười.

"Được rồi, không nói linh tinh với mày nữa, chuyện này tao nói với mày rồi, nhớ mà nói lại với người đàn ông của mày đấy."

"Ừ, nói rồi." Thủy An Lạc đáp một tiếng, chờ đầu bên kia cúp máy rồi cô mới cúp máy, sau đó cô nhìn Sở Ninh Dực: "Lan Hinh biết chuyện em từ chối đàn anh rồi, sau đó thì sao?"

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, cuối cùng thò tay vỗ một phát lên gáy Thủy An Lạc: "Thế này còn chưa đủ, phải để Mặc Lộ Túc đi kích động thêm chút nữa đã, có vậy cô ta mới rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu."

"Đàn anh á?"" Thủy An Lạc lập tức ngồi bật dậy rồi cau mày nhìn Sở Ninh Dực, cô vừa mới từ chối đàn anh mà, bây giờ lại đi tìm người ta nhờ cậy, như vậy không khỏi...

Sở Ninh Dực nhìn hàng lông mày xoắn tít vào nhau của cô liền biết trong cái đầu kia đang nghĩ gì.

"Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ đi nói với anh ta. Còn lâu anh mới cho hai người có cơ hội gặp nhau." Sở Ninh Dực nói một cách nhẹ bẫng.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, nhưng khi liếc tới những hàng chữ trên màn hình máy tính của anh thì cô hơi sửng sốt, cô nhìn tựa đề Phương hướng cải tổ lại Viễn Tường nói: "Họ nói giờ Viễn Tường căn bản là không cứu nổi nữa rồi."

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang cảm thấy mất mát, anh đưa tay ra xoa đầu cô: "Làm sao mà không cứu được, em đừng quên rằng anh với mẹ đã đánh cuộc rồi, anh nhất định sẽ vực dậy được Viễn Tường."

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, cô tin anh.

"Vậy em có thể làm gì không?" Cô muốn giúp anh, cũng là giúp chính bản thân mình.

"Ngoan ngoãn nằm im đi, đừng quấy rầy anh làm việc." Sở Ninh Dực vừa dứt lời lại kéo Thủy An Lạc nằm xuống đùi mình.

"Ây da..." Thủy An Lạc vừa nói vừa ngoan ngoãn nằm trên hai chân của anh, tự nghịch tóc mình.

Thủy An Lạc nằm được một lúc lại nhớ ra chuyện gì đó. Cô nhíu mày nói: "Em nhớ cái năm em mười một tuổi, lúc đó Viễn Tường cũng từng đứng trước nguy cơ phá sản một lần, khi đó em chẳng hiểu phá sản có nghĩa là gì, nhưng ba mẹ lại cãi nhau, sau đó ba em bỏ đi, chẳng bao lâu sau thì nguy cơ kia được giải quyết. Nếu như ba tỉnh lại thì tốt quá, biết đâu lần này ba cũng có thể giải quyết một cách gọn nhẹ như thế."

Thủy An Lạc bất đắc dĩ nói, nhưng vào tai Sở Ninh Dực thì lại thành ra có nỗi niềm riêng.

Thủy Mặc Vân đã tỉnh lại, nhưng ông ta căn bản không hề quan tâm gì tới Viễn Tường nữa rồi, nếu không ông ta đã không bỏ đi.

Sở Ninh Dực đưa tay vỗ lên bả vai Thủy An Lạc một cái: "Em ngủ một lát đi, đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện của Viễn Tường anh sẽ giải quyết."

"Ừ." Thủy An Lạc gật đầu rồi vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, sau đó nhắm mắt lại.

Ánh mắt nhìn màn hình vi tính của Sở Ninh Dực dần mất tập trung.

Long Man Ngân với Thủy Mạc Vân cãi nhau?

Trong ấn tượng của anh về Long Man Ngân và Thủy Mặc Vân thì cả hai người họ đều không phải kiểu người dễ xảy ra tranh cãi.

Mà An Phong Dương cũng từng nói, Thủy Mặc Vân đã hùn đủ vốn chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn để đổ vào Viễn Tường, sau đó thì Viễn Tường cũng vượt qua được thời kỳ quá độ.

Vậy số tiền đó ông ta lấy được từ đâu?

Sở Ninh Dực suy nghĩ rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, anh phải nói với cô thế nào về những chuyện đen tối của Thủy Mặc Vân đây?

"Thiếu gia..."

"Suỵt..."

Thím Vu bước vào vừa mở miệng nói đã bị Sở Ninh Dực ra dấu im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui