Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, khoản này không tính là Y học có được không?

Sở tổng, anh coi thường em đến mức nào thế hả!

"Thế để làm phần thưởng, chuyện đàn anh..." Thủy An Lạc dè dặt chọt chọt ngón tay vào nhau rồi nói.

Sở Ninh Dực lại nhíu mày, lần này cô nhóc này cứ phải khăng khăng hỏi bằng được chuyện của gã đàn anh kia đấy à?

Thủy An Lạc thấy sắc mặt của anh kém đi, liền giơ tay khua khua, "Được rồi, được rồi, em không hỏi nữa là được chứ gì?" Thủy An Lạc nói xong, xoay người ngồi xuống chỗ của mình.

"Chắc anh ta đi tìm chân tướng sự thật về cái chết của cô rồi." Sở Ninh Dực nhấc ly nước trên bàn lên, nhẹ nhấp một ngụm.

"Nguyên nhân cái chết của cô anh? Không phải là do..." Viện trưởng Kiều hay sao?

"Em muốn biết về quá khứ không thể cho ai biết của Sở gia à." Sở Ninh Dực hơi nhún vai, vẻ tươi cười có chút gượng ép.

Thủy An Lạc cười càng ngượng ngập hơn, đâu phải cô nhất định cứ muốn biết đâu mà.

Thủy An Lạc cầm ly nước dưa hấu trong tay, nhấp một ngụm nhỏ.

"Giờ anh nói cái chết của cô không liên quan tới bà nội, em có tin không?" Sở Ninh Dực bỗng cất lời hỏi.

"Hả?" Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Lúc này anh đã dựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau chăm chú nhìn cô, "Em không biết." Thủy An Lạc thành thật trả lời.

Mặc Lộ Túc từng kể với cô về cái chết của mẹ anh, Kiều Tuệ Hòa cũng từng nhắc qua với cô, Sở Ninh Dực còn từng vì chuyện này mà góp ý với cô, cho nên cô thực sự không biết ai mới là người nói đúng.

"Chỉ là em thấy Viện trưởng Kiều hình như không độc ác như đàn anh nói, nhưng bà ấy không thích ông anh, không phải sao?" Thủy An Lạc còn nhớ rõ hôm đó chính cô đã nghe thấy bà nói rằng bà đã hối hận.

Nếu một người phụ nữ không yêu một người đàn ông, vậy thì liệu người đó có quan tâm đến đứa bé đã sinh ra cho người đàn ông đó hay không?

Hay sẽ hận người đó?

Sở Ninh Dực hơi nhếch miệng, nhưng không đáp lại.

Thủy An Lạc thở dài, đẩy chiếc cốc ra rồi lại nằm bò ra bàn, "Nhiều vấn đề quá, chuyện của đàn anh này, còn cả vụ của Lão Phật Gia nữa chứ." Thủy An Lạc chống cằm lền bàn nói, ánh mắt lại di chuyển đến chỗ Sở Ninh Dực, thầm nghĩ: Còn cả anh, cả quá khứ không muốn đối mặt kia của anh nữa.

"Vấn đề của Kiều Nhã Nguyễn không lớn, chỉ cần Phong Tứ hiểu rõ trái tim mình là được rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc lại bắt đầu đập đầu xuống bàn, mấu chốt là, cái tên còn đê tiện hơn cả Anh Xinh Trai nhà cô kia căn bản không hiểu nổi trái tim của mình ấy chứ.

"Đừng đập đầu nữa, mất bao nhiêu óc heo mới bồi bổ lại được một ít, đập nữa lại ngáo nữa giờ." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như kim châm phóng về phía anh.

"Sao anh ra ngoài mà không bị người ta tẩn nhỉ?" Cái miệng độc địa này, thực sự khiến người ta muốn cho anh uống thuốc câm luôn cho rồi.

Sở Ninh Dực nhướng mày: "Ai dám?"

"Ặc..." Thủy An Lạc nghẹn lời, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ là đối thủ của Sở Ninh Dực cả.

"Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?" Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.

"Nếu như anh chịu im mồm lại, tâm trạng của em sẽ càng tốt hơn đấy." Thủy An Lạc mỉm cười nói, cô thực sự đã chịu đựng cái miệng độc địa này của Sở tổng quá đủ rồi.

Sở Ninh Dực hơi nhún vai, ngậm miệng.

Thế là, mười phút sau...

"Sở Ninh Dực, anh nói chuyện với em đi..."

Sở Ninh Dực quăng một ánh mắt lạnh lùng qua, sau đó tiếp tục đọc báo.

"Sở tổng, anh nói chuyện với em đi mà..."

Sở tổng lại lạnh lùng liếc cô cái nữa, vẫn tiếp tục đọc báo.

"Sở gia, anh Sở, Sở đại đại..."

"Loạn hết vai vế rồi." Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui