Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Kiều Nhã Nguyễn càng không nghe điện thoại thì Phong Phong càng gọi.

Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát tắt máy, nghe tiếng chuông phát phiền lên được.

"Sao lại không bắt máy?" Tân Nhạc tò mò mở miệng hỏi.

"Điện thoại quấy nhiễu ấy mà." Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc đang nghịch di động: "Lịch thi năm nay là vào tháng mười hai à?"

"Ừ, bà cũng muốn thi à? Thế cùng ôn nhé." Tân Nhạc vừa nói vừa đặt di động xuống rồi quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn.

"Thôi tôi thì tính sau đi." Kiều Nhã Nguyễn nói xong nói xong đặt quyển tạp chí sang một bên rồi đứng dậy đi tắt đèn.

"Cũng đúng, bà là thánh học mà, lo gì."" Tân Nhạc than thở nói, sau đó cũng nhắm mắt lại đi ngủ.

Còn lúc này Phong Phong ở dưới lầu đang tức điên lên vì điện thoại của cô đã tắt máy. Anh ta muốn xông lên lầu, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy đèn đóm tắt hết cả.

Ơ ngủ rồi à?

Phong Phong cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, mẹ nó, còn sớm như thế ngủ cái gì mà ngủ?

Nhưng lúc anh ta ngẩng đầu lên thì lại thấy bác gái quản lý ký túc xá đã đóng cửa, mười giờ ba mươi phút đóng cửa là quy định của ký túc xá trong trường đại học.

Phong Phong ngẩng đầu nhìn phòng ký túc xá của Kiều Nhã Nguyễn. Anh ta nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ trong lòng cô gái này thật sự không có anh ta sao?

Biết bao ngày chẳng hề liên lạc, cũng chẳng nghe điện thoại, chẳng lẽ cô không cảm thấy vắng bóng anh ta thì cuộc sống của mình cô đơn hơn rất nhiều à?

Xem ra sự ảnh hưởng của anh ta với Kiều Nhã Nguyễn không lớn, phải tiếp tục cố gắng hơn mới được.

Buổi tối ở thành phố A không sầm uất bằng ban ngày, nhưng mười rưỡi tối thì vẫn có xe cộ đi lại trên đường.

Tiểu Bảo Bối khóc nháo một trận xong thì tâm trạng cũng thoải mái hơn. Nhóc con ngồi trên đùi của mẹ đá đá cái chân nhỏ chơi đùa.

Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh hai mẹ con họ, đặt báo cáo quý đầu của Viễn Tường do chú Sở vừa đưa tới trên đùi.

Thủy An Lạc không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn qua. Số liệu viết trên báo cáo cô đều biết, nhưng lúc chúng nó tụm lại một chỗ thì cô lại chẳng hiểu chúng nó có nghĩa gì cả.

"Sao thế?"

Sở Ninh Dực khép báo cáo lại rồi nhìn của Thủy An Lạc: "Không sao, tình hình của Viễn Tường tốt hơn anh nghĩ nhiều, chắc sắp tới người của Sở Thị cũng có thể rút về được rồi."

Thủy An Lạc đáp lại một tiếng, nhưng ba cô vẫn chưa tỉnh lại.

Sau khi đặt báo cáo sang một bên, Sở Ninh Dực hất cằm chỉ Tiểu Bảo Bối đang tỉnh như sáo vui vẻ chơi trên đùi Thủy An Lạc, "Sao tự dưng lại hưng phấn thế này, tối không định ngủ đấy à?"

Thủy An Lạc cười trừ một tiếng, trên máy bay nhóc con này ngủ một giấc tận tám chín tiếng, trước khi xuống máy bay mới tỉnh dậy thì bây giờ sao có thể ngủ tiếp được.

Tiểu Bảo Bối bỗng quay đầu nhìn về phía ba mình, hình như nhóc có nghe thấy ai nhắc đến mình thì phải?

Ánh mắt của Sở Ninh Dực đúng lúc lại nhìn vào Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối chớp mắt rồi cả thân thể ngắn ngủn một mẩu liền lao tới, cái miệng nhỏ còn đang gọi "Bạ bạ~"

Sở Ninh Dực vươn tay đỡ lấy nhóc, từ khi biết gọi ba mẹ đến giờ thì chẳng chịu học nói thêm từ nào khác nữa cả: "Đồ ngốc."

"Ngốc~ ngốc~" Hai cái tay bé xíu của Tiểu Bảo Bối ôm lấy mặt ba mình rồi vừa cười tít mắt vừa nói, nhưng chữ này cu cậu lại nói rất rõ ràng.

Trong xe bỗng chốc yên tĩnh không một tiếng động.

Thủy An Lạc sửng sốt chừng ba giây mới phản ứng lại được. Chú Sở thì không kìm được mà lái xe đánh một hình chữ S.

Lá gan của tiểu thiếu gia quả nhiên to bằng trời, không ngờ cậu ấy dám vừa ôm mặt thiếu gia vừa nói "ngốc" thế này.

Thủy An Lạc cố gắng nhịn xuống, cuối cùng nhịn đến nỗi cả khuôn mặt bánh bao đỏ bừng cả lên mà vẫn không nhịn nổi.

"Phụt há há..."

Nếu bình thường Tiểu Bảo Bối chỉ đơn giản nói cái chữ kia thì cũng chẳng có vấn đề gì, mấu chốt là ở chỗ thằng bé vừa ôm mặt ba mình vừa nói, ôi cái mặt thế này mà bị nói là ngốc kìa.

Mà cái từ ngốc này lại xuất phát từ cái miệng vàng ngọc của Sở tổng nữa chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui