Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Quanh người Sở Ninh Dực bỗng tỏa ra khí lạnh khiến bác sĩ run rẩy cả người.

Thủy An Lạc ổn định lại hơi thở, cố gắng thả lỏng hai chân để bác sĩ từ từ cởi giày ra.

Móng chân cái của cô gần như đã bật hết ra, nhìn chỉ thấy máu thịt lẫn lộn.

Sở Ninh Dực đau lòng vô cùng nhưng vẫn vươn tay ôm lấy đầu cô áp vào ngực mình, "Đừng nhìn."

Bác sĩ nhìn xong nhíu mày, "Quá nghiêm trọng, ở đây không có thuốc tê, chỉ có thể xử lý đơn giản trước được thôi, sau đó vẫn phải đến bệnh viện."

Thủy An Lạc đau dữ dội, bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy quần áo của Sở Ninh Dực, thân thể run lên trong lòng anh.

Sở Ninh Dực ôm chặt lấy cô, vừa gọi điện sắp xếp xe cứu thương, vừa hỏi bác sĩ thuốc giảm đau cho cô bớt đau trước.

"Đều tại anh, tại anh hết." Thủy An Lạc khóc hu hu, giọng đã run đến mức không nói được thành lời.

Sở Ninh Dực lúc này trong lòng đầy thương xót, đâu còn tâm trạng để mà phản bác cô nữa, chỉ có thể thuận theo lời cô nói: "Ừ, tại anh, tại anh."

Để Lạc Hiên lái xe mình đi chính là vì sợ cô nhìn thấy xe sau đó sẽ không mở cửa cho mình, nhưng ai ngờ cô ấy lại trẻ con đến độ đi đá xe của Lạc Hiên cơ chứ.

Để đuổi Lạc Hiên đi, anh đã bán đứng cả em họ của mình rồi kia kìa.

Tiểu Bảo Bối ngồi trên sofa, mím môi muốn khóc, ba mẹ làm sao vậy? Sao không ai để ý đến con hết vậy?

Bác sĩ cầm một viên thuốc giảm đau đưa cho Thủy An Lạc, chú Sở đến còn nhanh hơn cả xe cứu thương.

Tiểu Bảo Bối nhanh chóng được người khác bế lên, đôi mắt to vẫn dính vào người mami của mình, cái mặt tròn trịa đầy vẻ lo lắng, mẹ bị làm sao thế?

Sau khi xe cứu thương đến, Sở Ninh Dực ôm cô lên xe, bác sĩ đã bắt đầu giúp cô xử lý vết thương trước, bởi vì đây là mệnh lệnh của Sở tổng nên bọn họ không dám chậm trễ dù chỉ một phút.

Lần này Thủy An Lạc bị thương, kết quả cái chân bị băng thành cái bánh chưng luôn.

Vết thương cũ chưa dứt, vết thương mới đã tới.

Thủy An Lạc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Nhờ tác dụng của thuốc tê, lúc này cô không cảm thấy đau đớn gì.

Thủy An Lạc nghiêm túc nhẩm tính, cô mới quay lại bên cạnh Sở Ninh Dực được ba tháng nhưng những vết thương cứ lần lượt thay nhau xuất hiện.

Cho nên, cô và Sở Ninh Dực, chắc chắn là bát tự không hợp nhau.

"Tỉnh rồi à, còn đau không?" Trong lúc Thủy An Lạc đang tính toán, giọng nói trầm thấp của Sở Ninh Dực bỗng vang lên bên tai cô, không còn vẻ lạnh lùng khi trước nữa.

Thủy An Lạc quay đầu, nhìn Sở Ninh Dực đầy thâm thúy, "Nhất định là kiếp trước em đã giết anh, kiếp này anh mới giày vò em thế này. Ở cạnh anh, em chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả."

"Nói linh tinh cái gì đấy?" Sở Ninh Dực nhíu mày nói, ngồi bên giường đỡ cô ngồi dậy, sau đó chỉnh lại chai truyền dịch cho cô.

Thủy An Lạc thầm nghĩ: Đúng là không cùng một thế hệ!

Sao cô lại xui xẻo đi nhìn trúng một ông chú như vậy chứ?

"Đừng tưởng rằng như thế thì em sẽ tha thứ cho anh." Thủy An Lạc lầm bầm. Dù sao bây giờ chân cũng không còn đau nữa, cô còn khỏe lắm. Thủy An Lạc quét một vòng không thấy con trai đâu mới mở miệng hỏi: "Tiểu Bảo Bối đâu rồi?"

"Để ở nhà cho thím Vu trông rồi." Sở Ninh Dực mở miệng nói, lại nhìn cái chân bị bọc thành bánh chưng của cô, không thấy chảy máu nữa anh mới yên tâm.

Nghe Sở Ninh Dực nói vậy, Thủy An Lạc một lần nữa kiêu ngạo xoay người không để ý đến anh nữa.

Sở Ninh Dực không thả cô ra, chỉ cau mày nói: "Giấu anh đi gặp anh ta, em còn cãi lý nữa à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui