Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng, xoay người bước vào toilet.

Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng anh làm một cái mặt quỷ, rồi lại ngồi dậy, vén chăn lên nhìn cái chân đã bị bọc thành bánh chưng của mình, sao cô lại xui xẻo thế chứ?

Hơn nữa lý do cá nhân mà Sở Ninh Dực nói, vào tai Thủy An Lạc lại thành: Về chuyện bị thương lần này, tại cô ấy não tàn mà ra!

Thủy An Lạc quay đầu lại mới phát hiện cái balo nhỏ và di động của mình đều đang đặt trên bàn, vội vàng cầm lấy di động, sau đó gọi cho Kiều Nhã Nguyễn.

"Mày tới thăm tao đấy à?" Bên kia vừa bắt máy, Thủy An Lạc đã nói luôn.

"Ừ, ngủ như lợn." Kiều Nhã Nguyễn cười nhạo, "Với lại trên mặt Sở tổng nhà mày viết bốn chữ "Vật sống chớ gần", cho nên tao bỏ đồ đó rồi đi luôn. Tao nói này Tiểu Lạc Tử, lần này hai người đánh nhau kinh nhỉ, vào cả bệnh viện luôn."

Thủy An Lạc ủ rũ ngồi trên đầu giường, buồn bực nói: "Tự tao làm đấy."

"Phụt..." Kiều Nhã Nguyễn phun hết cả nước đánh răng ra, hình như không nghe rõ Thủy An Lạc nói gì, "Mày nói gì cơ?"

"Là tự tao đá đấy, ai biết lốp xe của ba Lạc Hiên kia cứng thế cơ chứ." Thủy An Lạc oán giận lốp xe của người ta.

"Ha ha, mày giỏi thật đấy, quá trâu luôn. Mày chính là giới hạn cuối cùng của Sở tổng nhà mày rồi đấy." Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, "Này, tao hỏi mày một chuyện, mày không thích Phong Phong thật đúng không?" Thủy An Lạc nghiêm túc mở miệng hỏi. Cô đã nghĩ rồi, nếu Kiều Nhã Nguyễn không thích Phong Phong, vậy thì nói ra cũng không tính là tổn thương.

Kiều Nhã Nguyễn cắn răng sửng sốt một chút, nhưng một thoáng sững sờ này lại khiến trái tim Thủy An Lạc thót lên một cái.

"Sao tao có thể thích anh ta được, mày đừng có đùa nữa." Kiều Nhã Nguyễn cười rộ lên, "Được rồi, tao đang đánh răng, cúp đã nhé."

"Này..." Thủy An Lạc còn chưa kịp gọi, bên kia đã cúp máy rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, miệng đầy bọt xà phòng, toàn thân thoạt nhìn như một nữ quỷ lôi thôi.

Thích Phong Phong?

Trừ khi cô điên rồi!

Anh ta đi rồi, thế giới của cô khó khăn lắm mới yên ổn lại được, không phải sao?

Đến khi Sở Ninh Dực đi ra, Thủy An Lạc vẫn còn đang ôm điện thoại đờ ra, "Sao thế?"

"Em có cảm giác Lão Phật Gia thích Phong Phong thật rồi." Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn Sở Ninh Dực.

Mà Phong Phong vừa mới đi đến cửa nghe thấy câu này liền khựng lại, sau đó từ từ lui về sau hai bước.

Cô nàng kia?

Thích anh?

Cô gái chỉ ước anh biến mất giờ lại thích anh?

Khóe miệng Phong Phong không kìm được mà nhếch lên, cảm giác vui sướng trong lòng nhanh chóng bị một thứ khác chiếm lấy.

Sở Ninh Dực ngồi xuống giường, cầm một quả táo lên. Thủy An Lạc lắc đầu. Anh lại cầm chuối tiêu lên. Thủy An Lạc vẫn lắc đầu. Cuối cùng mãi mới tìm được một quả thanh long, Thủy An Lạc cười híp mắt gật đầu.

Đây là điểm tốt khi sinh bệnh, anh Sở sẽ rất dễ nói chuyện.

Nhưng Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, lại thấy sai sai, lúc này không phải cô nên tức giận hay sao?

Ngay vào lúc Thủy An Lạc định nhặt lại cơn tức giận tiếp tục kiêu ngạo, Sở Ninh Dực vừa cắt thanh long cho cô vừa thản nhiên nói: "Được rồi, có cao ngạo vênh váo gì thì trông cũng chỉ như một con sư tử con đang làm nũng mà thôi, dừng được rồi đấy."

Phụt!

Thủy An Lạc há hốc mồm nhìn Sở Ninh Dực, câu này thật là, cô cũng kiêu ngạo lắm chứ bộ?

Thủy An Lạc nghĩ vậy, nằm luôn xuống: "Dù sao thì anh cũng vẫn phải xin lỗi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui