Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc gửi xong liền ấn tắt màn hình, sau đó yên lặng lùi về sau một bước.

Mặc Lộ Túc thản nhiên nhìn Kiều Tuệ Hòa, không hề bị thái độ của bà làm ảnh hưởng chút nào.

“Bệnh viện là nơi công cộng, có ai quy định tôi không thể đến sao?” Mặc Lộ Túc chậm rãi mở miệng, lại đưa mắt nhìn Thủy An Lạc.

Cô tự động rời tầm mắt, không nhìn thẳng vào anh nữa.

Khóe miệng Kiều Tuệ Hòa nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, “Cậu đến làm bệnh nhân, hay là đến khám bệnh cho người ta?”

“Nếu tôi chỉ đến thăm bác sĩ thôi thì sao?” Mặc Lộ Túc vẫn từ tốn nói, ánh mắt đặt trên người Thủy An Lạc càng thêm nóng bỏng.

Thủy An Lạc nhíu mày, anh ấy không còn giống với trước kia nữa rồi.

Mặc Lộ Túc mà cô biết, như lần trước, anh sẽ tự động xa cách cô mới đúng, chứ không phải như bây giờ.

Kiều Tuệ Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua Thủy An Lạc, nhưng chỉ một cái liếc nhìn này thôi đã đủ cho tim gan Thủy An Lạc run rẩy.

Còn Sở Ninh Dực chưa kịp đến công ty, thấy điện thoại rung lên liền vươn tay ra lấy, nhìn thấy hai chữ bà xã, tâm trạng kích động vài phần, cuối cùng cũng chịu gửi tin nhắn cho anh rồi à?

Có thể thấy Sở tổng đã phải chịu tổn thương đến nhường nào.

Có điều khi Sở Ninh Dực mở tin nhắn ra, mặt anh liền biến sắc.

[Lão Phật Gia, Viện trưởng Kiều PK Đàn anh, vua đấu vua, nổ cả đôi.]

Sở Ninh Dực đọc tin nhắn này, rõ ràng là gửi nhầm người.

Cô ấy muốn gửi cho Kiều Nhã Nguyễn, mà trong tin nhắn lại nhắc đến một người, đàn anh.

Mặc Lộ Túc!

Anh ôm tâm trạng kích động như một kẻ ngu si để chờ đợi một tin nhắn, không ngờ kết quả nhận được lại như vậy.

Trong lúc nhất thời, anh như bị một cơn lốc phẫn nộ cuốn quanh toàn thân.

Khí lạnh trong nháy mắt bao phủ trong xe, khiến chú Sở không kìm được mà liếc về phía sau.

Cơn tức giận và hơi thở lạnh lẽo của Sở Ninh Dực quay cuồng trong xe, di động bị anh vứt qua một bên, màn hình từ từ đen ngòm.

Là do anh đối xử với cô quá tốt?

Hay là do anh chưa đủ tốt với cô?

Lòng dạ của cô nàng kia làm từ sắt đá hay sao? Vì sao anh đã vì cô mà làm đến mức độ này, trong lòng cô lúc nào cũng vẫn nghĩ đến Kiều Nhã Nguyễn, xung quanh cô, lúc nào cũng có Mặc Lộ Túc xuất hiện?

Mà lúc này, Thủy An Lạc hoàn toàn không biết chỉ một tin nhắn của mình đã hoàn toàn chọc giận đến Sở tổng vẫn luôn ẩn nhẫn và chờ đợi kia. Cô vẫn tiếp tục đi theo Kiều Tuệ Hòa đi chẩn bệnh, ghi chép tài liệu.

Người có lịch tái khám hôm này là một bé trai mười hai tuổi, cũng là một bệnh nhân đang bị nhồi máu cơ tim cấp tính.

Bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính, Thủy An Lạc nhanh chóng tìm kiếm trong đầu những trường hợp về căn bệnh này, phát hiện ra cô vẫn chưa biết đầy đủ lắm, xem ra lúc về phải đi tra lại rồi.

Bé trai kia có tính nóng nảy, cho nên lần này mới phải tiếp tục nhập viện.

Trong lúc kiểm tra, cậu bé liên tục kêu gào thét đòi các bác sĩ phải đi ra, có lẽ là bởi vì khó chịu, sắc mặt cậu nhóc hiện lên vẻ tái nhợt bất thường.

Kiều Tuệ Hòa nhíu mày nhìn cậu bé trên giường bệnh, cầm lấy báo cáo kiểm tra của cậu bé xem. Ba mẹ cậu ta mang vẻ mặt đầy khẩn cầu nhìn bà.

“Bác sĩ, cháu nó mới vừa ra viện không lâu, sao đã tái phát rồi?” Mẹ cậu bé hỏi xong, Kiều Tuệ Hòa liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc. Thủy An Lạc đang ghi chép vội vàng mở miệng trả lời: “Một trong số những nguyên nhân khiến bệnh này bộc phát là do tính tình nóng nảy, cho nên hai người nên cố gắng giúp cháu bé giữ được bình tĩnh, như vậy sẽ tốt hơn cho cậu bé.” Thủy An Lạc mỉm cười mở miệng nói.

Người phụ nữ kia nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới, sự khẩn cầu lúc nãy nháy mắt biến mất, trái lại đổi thành một cái nhìn thiếu tin tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui