Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chú Sở là người xuống xe đầu tiên. Ông mở cửa sau chiếc xe của tài xế kia ra nhưng không thấy ai ở bên trong cả.

Người tài xế kia quay đầu lại nhìn chú Sở, “Sao hả, kiếm cô bé kia hả?”

Chú Sở khẽ gật đầu, “Cô ấy đâu rồi?”

“Đã xuống xe từ lâu rồi, nhưng tiền xe còn chưa trả đâu. Cô ấy bảo tôi ở đây chờ người đến tìm cô ấy trả, không ngờ đúng là chờ được thật.” Nghe giọng tài xế không giống giả bộ chút nào.

Chú Sở nhíu mày, xoay người bước về phía xe của Sở Ninh Dực, nhìn anh mở cửa xuống xe liền báo cáo lại: “Tài xế nói, thiếu phu nhân đã xuống xe lâu rồi nhưng chưa trả tiền, cho nên tài xế mới ở đây chờ chúng ta.”

Sở Ninh Dực vươn tay đóng sầm cửa xe lại, nhìn người tài xế bên kia xuống xe giậm chân. Chắc vì tiết trời đã lạnh hơn nên ông giậm chân để làm ấm người.

Sở Ninh Dực cất bước đi qua, cúi đầu dùng tư thái của một vị vương giả nhìn người đàn ông trước mặt, trầm giọng mở miệng nói: “Cô ấy đâu?”

Bác tài ngẩng đầu, khi ông trông thấy Sở Ninh Dực thì không kìm được mà hú hồn một phen.

Sở Ninh Dực tuy không phải ngôi sao, không phải tất cả mọi người ở thành phố A đều có thể nhận ra anh. Nhưng bác tài này lại có một cô con gái mới mười tám tuổi, cho nên ông ấy từng nhìn thấy ảnh chụp của Sở Ninh Dực qua tạp chí của cô bé.

Cho nên, bác tài cũng không giữ được bình tĩnh như lúc đầu nữa, “Đi rồi, mà này, cô gái kia bắt tôi lòng vòng cả nửa thành phố đấy. Nếu anh đã tới đây thật thì chắc anh là người trả tiền xe cho tôi nhỉ.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn người đàn ông đang giơ tay đòi tiền, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khác lạ.

“Di động.” Sở Ninh Dực mở miệng nói.

Bác tài sửng sốt, vì ông chẳng hiểu anh nói gì cả.

Chú Sở vội vàng tiến đến, trừ lúc ở trước mặt thiếu phu nhân thì thiếu gia nhà ông mới nói nhiều hơn một chút, chứ lúc nói chuyện với người khác, anh lúc nào cũng chỉ biểu đạt bằng hai từ ngắn gọn, tuyệt đối không có đến nổi hai từ rưỡi luôn.

“Di động của ông đâu lấy ra đây, thiếu gia nhà chúng tôi muốn xem.” Chú Sở mở miệng giải thích ý nghĩa của câu nói kia.

Bác tài nhíu mày, không đưa.

Sắc mặt Sở Ninh Dực càng thêm khó coi.

Chú Sở ho nhẹ một tiếng, “Chắc hẳn là ông cũng biết đến cậu ấy chứ nhỉ, đừng cố đối đầu với cậu ấy, chuyện này không có lợi gì cho ông đâu.”

Quả nhiên sau khi thấy chú Sở nói vậy, bác tài kia liền cúi đầu. Nếu đổi lại là người khác, ông ta còn có thể cứng rắn một chút, nhưng đây là Sở Ninh Dực, cả cái thành phố A này chẳng có ai dám đắc tội với cậu ta cả.

Sau một hồi suy nghĩ, bác tài run rẩy lấy di động ra.

Chú Sở nhận lấy, sau đó đưa cho Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực cầm lấy, ngón tay thon dài bấm vài cái lên chiếc di động cũ kỹ, nhật ký cuộc gọi nhanh chóng hiện lên.

Một dãy số từ từ hiện lên trong đầu Sở Ninh Dực.

Hơi thở khủng bố quanh người anh bắt đầu nặng nề thêm. Chỉ trong một tích tắc, chiếc di động cũ kỹ trong tay đã văng xuống đất, tan thành từng mảnh.

Sở Ninh Dực xoay người, mang theo sự lạnh lẽo bước lên xe, chiếc xe lao đi như một mũi tên sắc nhọn.

Chú Sở ngoảnh lại nhìn, thiếu gia đã nhìn thấy gì vậy? Sao lại tức giận đến thế.

Bác tài nhìn di động của mình, không kìm được mà kêu than, cái điện thoại kia đã theo ông bao nhiêu năm trời rồi đấy.

Chú Sở đành phải ở lại giải quyết hậu quả.

Trong chiếc xe đang lao đi vun vút kia, hai bàn tay Sở Ninh Dực nổi đầy gân xanh, nếu anh nhớ không nhầm, dãy số đó là của Kiều Nhã Nguyễn.

Đến tận lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ đến vẫn là Kiều Nhã Nguyễn.

Sở Ninh Dực anh lăn lộn cho đến tận bây giờ, vậy mà trong lòng cô anh thậm chí còn chẳng bằng nổi một người phụ nữ!

Có lẽ trong tiềm thức anh cho rằng Thủy An Lạc đã được an toàn cho nên đã gạt đi sự lo lắng dành cho cô, chỉ còn lại cơn tức đang bộc phát ngút trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui